NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 213

- À, - chị nói, cuối cùng chị hiểu ra. - Không, không phải về tai nạn. -

Chị thở dài. - Chị nói với Mẹ Lớn rằng những lời bà đang nói là thực.

- Bà nói gì?

Quan quay ra cửa, và tôi nhìn thấy phản chiếu của nét mặt chị.
- Bà bảo bà đã nhầm về câu chuyện Ước mơ thiếu nữ. Bà bảo mọi lời cầu

ước của chị đã thành hiện thực. Bà luôn tiếc là đã đuổi chị đi. Nhưng bà
chưa bao giờ nói ra với chị điều này. Nếu không chị sẽ không rời bà để có
cơ hội cho một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Tôi tìm cách an ủi Quan.

- Ít nhất thì chị vẫn có thể nhìn thấy bà, - tôi nói.
- Hả?
- Ý em là người âm. Bà có thể đến thăm chị.

Quan nhìn đăm đăm ra cửa xe.
- Nhưng không như nhau đâu. Chúng ta không thể kết hợp những hồi ức

mới với nhau. Chúng ta không thể thay đổi quá khứ. Không, cho đến kiếp
sau. - Chị thở hắt ra nặng nề, buột hết những lời chưa được nói ra.

Lúc xe chúng tôi ầm ầm chạy trên đường, bọn trẻ con trong sân trường

chạy tới và ép mặt vào các thanh hàng rào.

- Hello good-bye! - Chúng reo, - Hello good-bye!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.