NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 214

15. NGÀY THỨ BẢY

Quan bị tàn phá, tôi có thể nói thế. Chị không khóc, nhưng khi tôi gợi ý

chúng tôi nên sớm đặt phòng tang lễ ở khách sạn hơn là túm tụm ở bên
ngoài, chị đồng ý ngay.

Simon lúng túng nói thêm vài lời chia buồn với chị. Anh hôn lên má chị

rồi để hai chị em tôi lại với nhau. Chúng tôi ăn tối món lasagne

1

, mười hai

đôla một đĩa, đắt kinh khủng so với tiêu chuẩn Trung Quốc. Quan nhìn đăm
đăm vào đĩa, mặt chị đờ đẫn, như đồng bằng lộng gió trước giông bão. Với
tôi, lasagne là món ăn an ủi. Tôi hy vọng nó làm tôi đủ mạnh để an ủi
Quan.

Tôi nên nói gì đây? “Mẹ Lớn là một phụ nữ cao cả. Bọn em sẽ nhớ bà”

ư? Như thế là không chân thành, vì Simon và tôi chưa bao giờ gặp bà. Với
tôi, những câu chuyện Mẹ Lớn ngược đãi Quan luôn là chất liệu cho hồi ký
Người dì yêu quý nhất. Còn đây là Quan, đang đau buồn vì người đàn bà
xấu tính đã để lại cho chị nhiều vết sẹo theo đúng nghĩa đen. Tại sao chúng
ta yêu các bà mẹ trong đời ta dẫu họ là những người bảo trợ tệ hại? Chúng
ta ra đời với trái tim tinh khôi, đợi in dấu bất cứ mô phỏng nào của tình
yêu?

Tôi nghĩ đến mẹ tôi. Nếu bà qua đời, liệu tôi có đau buồn không? Tôi

cảm thấy khủng khiếp và có lỗi khi nghĩ đến việc này. Song, nên nghĩ thế
này: liệu lúc thăm lại thời thơ ấu và lựa những kỷ niệm đẹp, tôi có thấy
chúng hiếm như những quả mâm xôi chín mọng trong bụi cây đã hái kỹ?
Tôi có vấp ngã vào những cái gai nhọn, khuấy động con ong chúa đang
được những con ong đực tôn sùng vây quanh? Với cái chết của mẹ tôi, tôi
có nên tha thứ cho bà rồi sau đó mới thở dài khuây khỏa? Hay tôi nên đến
một thung lũng nhỏ tưởng tượng, nơi mẹ tôi hiện giờ rất hoàn hảo, ân cần
và đằm thắm, bà sẽ ôm tôi và nói: “Mẹ xin lỗi, Olivia. Mẹ là một người mẹ
rất tệ, thật đáng khinh. Mẹ sẽ không trách con nếu con không bao giờ tha

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.