NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 217

này mà gần đây, hồi mẹ là Ermei và con đem cho mẹ trứng vịt, còn mẹ cho
con muối.

Lúc tôi chọc dĩa vào món lasagne, Quan vẫn đang say sưa tán gẫu, nhãng

nỗi tiếc thương vì những hồi ức của một quá khứ không có thật.

Lần cuối cùng tôi nhìn thấy Tăng trước khi anh thành Georgie, đó là… à,

phải rồi, là ngày trước khi tôi chết.

Tăng mang cho tôi một túi nhỏ lúa mạch khô và một vài tin xấu. Mỗi khi

tôi đưa cho anh quần áo đã giặt sạch, anh trả công tôi thứ gì đó. Tôi đang
đứng cạnh những cái nồi luộc quần áo bốc hơi nghi ngút.

- Không cần lo chuyện sạch, bẩn nữa đâu, - anh bảo tôi. Anh nhìn lên núi

chứ không nhìn tôi. Chà, tôi nghĩ, anh ấy đang nói cuộc ve vãn của chúng
tôi chấm dứt đây. Nhưng lúc đó, anh ta tuyên bố. - Thiên Hoàng chết rồi.

Ái chà! Giống như nghe thấy tiếng sét đánh giữa trời xanh.
- Sao lại thế? Thiên Hoàng không thể chết, Người là bất tử!
- Không còn nữa, - Tăng nói.

- Ai giết Người?
- Chết vì chính tay mình, dân chúng nói thế.
Tin này còn sửng sốt hơn tin đầu. Thiên Hoàng không được phép tự tử.

Giờ Người lại tự giết mình? Giờ Người không còn nhận là em trai Jesus
nữa? Làm sao một người đàn ông Khách Gia lại làm ô nhục dân tộc mình
bằng cách ấy? Tôi nhìn Tăng, mặt anh u ám. Tôi đoán anh cũng nghĩ như
tôi. Anh cũng là người Khách Gia.

Tôi nghĩ đến việc này lúc vớt quần áo nặng và ướt ra khỏi nước.
- Ít ra thì hiện giờ các trận đánh nhau cũng hết, - tôi nói. - Thuyền bè lại

chạy trên sông.

Đấy là lúc Tăng nói mẩu tin thứ ba, còn tệ hơn hai tin trước:

- Sông đã chảy rồi, nhưng không phải thuyền bè mà là máu. - Khi một

người nói “nhưng không phải thuyền bè mà là máu”, ta không thể nghe và
nói “Ô, tôi hiểu”. Tôi phải huých anh ta mới lấy được từng mẩu tin, giống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.