NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 220

quyết chấm dứt thời gian tìm hiểu của chúng tôi theo đúng cách tôi đã khởi
đầu. Tôi sẽ là nhà ngoại giao và làm anh tưởng ý kiến chấm dứt là của anh.

- Tăng à, - tôi nói.

Anh mở mắt và ngồi dậy.
Tôi bắt đầu phơi quần áo ướt.
- Vì sao chúng ta nên chạy trốn? - Tôi nói. - Chúng ta không theo Thái

Bình.

Anh để hai bàn tay lên đầu gối.
- Hãy nghe lời bạn cô này, - anh nói, rất nhẫn nại với tôi. - Quân Mãn

Châu chỉ cần biết dấu vết cô là bạn của những người Thờ phụng Thượng
đế. Nhìn xem cô đang sống ở đâu. Thế là đủ để kết tội tử hình.

Tôi biết việc này, nhưng thay vì đồng ý, tôi cãi:

- Anh nói gì thế? Người nước ngoài không thờ Thiên Hoàng. Nhiều lần

tôi nghe thấy họ nói “Jesus không có người em trai Trung Quốc”.

Tăng nổi khùng với tôi, như thể anh chưa bao giờ thấy tôi là cô gái ngu

đến thế.

- Nói câu ấy với một tên lính Mãn Châu, đầu cô sẽ lăn lông lốc trên đất. -

Anh dậm chân. - Đừng phí thời gian cà kê nữa. Tối nay tôi đi. Cô có đi
không?

Tôi tiếp tục cuộc trò chuyện ngớ ngẩn:
- Sao không đợi thêm chút nữa? Xem xảy ra cái gì đã chứ. Tình hình

không thể xấu như anh nghĩ. Quân Mãn Châu có giết một số người ở đâu
đó thật, nhưng biết đâu ở đây lại an toàn. Tăng à, anh đến sống với chúng
tôi đi. Chúng tôi có chỗ đấy.

- Sống ở đây? - Anh kêu to. - Chà! Có lẽ tôi nên cắt họng tôi ngay bây

giờ! - Tăng ngồi xổm và tôi thấy suy nghĩ của anh sôi sùng sục giống các
nồi giặt của tôi. Anh nói đủ thứ bất lịch sự, đủ to cho tôi nghe thấy. - Cô ta
ngu thật. Chỉ có một mắt, thảo nào không thể nhìn ra đúng sự việc!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.