NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 222

- Dạ!
- Đừng giặt quần áo nữa. Bộ duy nhất để lại mặc cho họ sẽ là một xác

chết đấy.

Em thấy chưa? Anh ta sẵn sàng làm ông chủ, quyết định thay tôi. Đấy là

cách cho tôi biết chúng tôi đã lấy nhau. Đấy là cách anh bảo: Tôi đồng ý.

Tăng đi rồi, tôi vào vườn và trèo lên nhà lều, nơi Ma Thương nhân chết.

Tôi nhìn xuống bức tường và thấy nóc nhiều ngôi nhà, con đường nhỏ dẫn
lên núi. Nếu bạn đến Xướng Miên lần đầu, bạn có thể nghĩ: Chà, nơi này
đẹp quá. Yên tĩnh quá. Thanh bình quá. Có lẽ mình nên hưởng tuần trăng
mật ở đây.

Nhưng tôi biết sự tĩnh lặng là giai đoạn nguy hiểm và lúc này đang chấm

dứt, tai họa sắp đến. Không khí dày và ẩm ướt, khó thở. Bầu trời có những
vệt màu cam và đỏ, như thể cuộc đổ máu đã vươn tới tận trời. Tôi lo lắng.
Tôi có cảm giác một cái gì đó đang bò trên da. Lúc nhìn, một trong năm
loài quỷ dữ đang trườn trên cánh tay tôi, một con rết, chân lượn như sóng!
Khiếp! Tôi giật cánh tay và vẩy, rồi đè gí con rết bẹp như một cái lá. Dù nó
đã chết, chân tôi vẫn dẫm lên nó cho đến khi nó thành một đống nhoe nhoét
đen đen trên nền đá. Song tôi vẫn không thể xua nổi cảm giác một cái gì đó
đang bò trên da.

Lát sau, tôi nghe thấy Lão Lục rung chuông trong phòng ăn. Chỉ lúc đó

tôi mới tỉnh lại. Trong phòng ăn, tôi ngồi cạnh cô Banner. Chúng tôi không
tách riêng bàn cho người Trung Quốc và người nước ngoài nữa, từ khi tôi
chia sẻ cho họ trứng vịt của tôi. Như thường lệ, bà Amen đọc lời cầu
nguyện. Như thường lệ, Lão Lục mang ra một đĩa châu chấu rang, lão bảo
là thịt thỏ băm nhỏ. Tôi định đợi cho đến khi ăn xong, nhưng ý nghĩ của tôi
buột ra khỏi miệng:

- Tôi ăn sao được khi ngày mai chúng ta có thể chết!
Lúc cô Banner dịch xong những tin xấu của tôi, mọi người lặng im một

lát. Mục sư Amen nhảy khỏi ghế, giơ hai tay lên trời và gọi tên Chúa bằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.