NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 221

- Này! Anh là ai mà dám chỉ trích tôi? - Tôi nói. - Có lẽ một con ruồi đã

chui vào tai anh làm anh phát sốt, - tôi giơ đầu ngón tay út và vẽ thành
đường chữ chi trong không khí. - Anh nghe thấy tiếng vù vù vù, thế là
tưởng đám mây tai họa sắp đến đằng sau. Sợ vớ sợ vẩn.

- Sợ vớ sợ vẩn! - Tăng quát. - Đầu óc cô bị sao thế? Hay cô sống giữa

đám người mộ đạo nước ngoài lâu đến mức tưởng mình là bất tử? - Anh
đứng dậy, nhìn tôi một lát vẻ ghê tởm, rồi nói. - Phì! - Tăng quay người bỏ
đi. Ngay lập tức, trái tim tôi đau nhói. Tôi nghe thấy tiếng anh nhỏ dần. -
Đồ con gái điên! Đã mất trí, giờ lại sắp mất đầu…

Tôi vẫn phơi quần áo, nhưng lúc này các ngón tay tôi run rẩy. Sao tình

cảm tốt đẹp lại biến thành xấu nhanh đến thế. Sao anh dễ xử sự như một kẻ
ngốc như vậy. Một giọt nước mắt cháy bỏng mắt tôi. Tôi gạt vội đi. Không
được tự thương thân. Khóc là một sự xa xỉ của người yếu đuối. Tôi bắt đầu
hát một trong các khúc sơn ca cổ, hiện giờ tôi không còn nhớ nữa. Nhưng
giọng tôi khỏe và trong trẻo, trẻ trung và buồn bã.

- Thôi, thôi. Không cãi nhau nữa. - Lúc tôi quay lại, Tăng đã đứng đó, vẻ

mệt mỏi hiện trên mặt. Chúng ta có thể đưa những người nước ngoài cùng
lên núi, - anh nói.

Đưa họ đi cùng chúng tôi! Tôi gật đầu. Khi tôi nhìn anh bước đi, anh bắt

đầu hát khúc ca của chàng trai đáp lời tôi. Người đàn ông này thông minh
hơn tôi nghĩ. Anh ta sẽ là một người chồng khôn ngoan. Và có chất giọng
hay nữa chứ. Anh dừng lại và gọi tôi.

- Nunumu?
- Dạ!
- Sau khi mặt trời lặn hai giờ, tôi sẽ đến. Bảo mọi người sẵn sàng trong

sân chính. Cô hiểu không?

- Hiểu! - Tôi kêu to.
Anh bước thêm vài bước, rồi lại dừng.
- Nunumu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.