NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 223

giọng vui sướng. Bà Amen dẫn chồng trở lại bàn và ép ông ta ngồi xuống.
Rồi bà nói, và cô Banner dịch lại:

- Mục sư không thể đi được. Mọi người thấy đấy, ông ấy vẫn đang sốt.

Ra ngoài ấy sẽ gây chú ý và mang lại nguy hiểm cho những người khác.
Chúng tôi sẽ ở lại đây. Tôi chắc quân Mãn Châu không làm hại gì chúng
tôi, vì chúng tôi là người nước ngoài.

Đây là sự can đảm hay ngu xuẩn? Có lẽ bà ta đúng và quân Mãn Châu sẽ

không giết người nước ngoài. Nhưng ai dám chắc?

Cô Chuột là người nói tiếp theo:
- Cái hang ấy ở đâu? Làm thế nào tìm ra nó? Chúng ta có thể bị lạc! Cái

người đàn ông tên Tăng ấy là ai? Vì sao chúng ta phải tin anh ta? - Cô
không thể bớt lo lắng. - Trời tối thế này! Chúng ta nên ở lại đây thôi. Người
Mãn Châu không thể giết chúng ta. Họ không được phép. Chúng ta là thần
dân của Nữ hoàng…

Bác sĩ Quá Muộn chạy đến chỗ cô Chuột và bắt mạch cho cô. Cô Banner

thì thào với tôi lời ông ta:

- Tim cô ấy đập quá nhanh…Một chuyến đi lên núi sẽ giết chết cô ấy…

Mục sư và cô Chuột là bệnh nhân của ông ấy… Ông ấy sẽ ở lại với họ…
Giờ thì cô Chuột đang khóc và bác sĩ Quá Muộn cầm tay cô…- Cô Banner
dịch những điều tự tôi cũng nhìn thấy. Thế mới biết cô đang choáng váng
biết chừng nào.

Lão Lục nói:

- Tôi không ở lại đâu. Nhìn tôi đây. Tôi có mũi lõ, mắt xanh đâu? Tôi

không thể trốn sau bộ mặt già nua này. Ít ra thì ở trên núi cũng có hàng
ngàn cái hang, hàng ngàn cơ hội. Ở đây tôi chẳng có gì hết.

Cô Banner nhìn Dị Ban chằm chằm. Trong mắt cô đầy ắp sợ hãi. Tôi biết

cô đang nghĩ: Người đàn ông cô yêu này trông giống Trung Quốc nhiều
hơn là Johnson. Giờ nghĩ đến chuyện này, bộ mặt Dị Ban giống như Simon,
lúc là người Trung Quốc, lúc là người nước ngoài, đôi khi lẫn lộn cả hai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.