NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 227

Một trong những tên lính mở cổng hỏi có chuyện gì. “Chặt phăng đầu cô

ta đi”, tôi nghĩ cô Banner sẽ nói thế. Nhưng cô trả lời bình tĩnh:

- Tôi đang gọi cô hầu của tôi.

- Cô có muốn chúng tôi tìm hộ cô không?
- À! Không cần, tôi đã tìm thấy rồi. Cô ấy ở đằng kia kìa. - Cô chỉ vào

chỗ tối om cuối sân. - Nuli! - Cô quát vào cái góc vắng vẻ. - Nhanh lên, đưa
chìa khoá cái hộp âm nhạc cho tôi!

Cô đang nói gì vậy? Tôi không ở đấy. Tên lính tránh sang bên, đóng cửa

đánh sầm. Cô Banner quay lại và vội vã tiến thẳng đến chỗ tôi. Trong giây
lát, mặt cô sát gần mặt tôi. Nhờ ánh đèn, tôi có thể thấy vẻ đau đớn trên mặt
cô.

- Cô vẫn là người bạn trung thành của tôi chứ? - Cô hỏi, giọng dịu dàng,

buồn bã. Cô giơ chiếc chìa khoá hộp âm nhạc lên. Tôi chưa kịp hiểu ý cô,
cô thì thào. - Cô với Dị Ban phải rời khỏi đây ngay đêm nay. Cứ để anh ấy
coi thường tôi, nếu không anh ấy không đi đâu. Phải để anh ấy an toàn. Cô
hứa với tôi nhé. - Cô xiết chặt tay tôi. - Hứa đi, - cô lại nói. Tôi gật. Cô mở
nắm tay tôi và thấy hòn sỏi trong lòng bàn tay. Cô cầm lấy nó và thay bằng
chiếc chìa khoá. - Gì hả? - Cô quát. - Cô để quên chìa khoá ở nhà lều? Đồ
ngu! Giờ cầm lấy đèn, ra vườn ngay. Chưa tìm thấy đừng có trở lại!

Tôi rất mừng nghe thấy cô nói những điều vô nghĩa.
- Cô Banner, - tôi thì thầm. - Cô đi với chúng tôi đi, ngay bây giờ.

Cô lắc đầu:
- Thế thì hắn giết cả bọn mất. Sau khi hắn đi rồi, chúng ta sẽ tìm nhau. -

Cô buông tay tôi và đi vào bóng tối, trở lại phòng riêng.

Tôi tìm thấy Dị Ban trong vườn, anh đang chôn Lão Lục.

- Anh là người tốt, Dị Ban ạ. - Tôi lấp kín đất với lá cây khô để bọn lính

không tìm ra mộ lão.

Lúc tôi làm xong, Dị Ban nói:
- Lão Lục biết cách khép chặt cánh cổng, trừ mồm miệng của chính lão.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.