NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 229

của hắn không? Anh có trốn thoát lên núi không? Đang nghĩ vậy, tôi nghe
thấy tiếng anh gọi tôi từ phía sau:

- Nunumu?

- A! - Tôi quay lại. Tôi nhìn thấy bóng anh ở mái vòm cuối đường hầm.

Tôi mừng biết chừng nào. - Tăng, ra anh ở đây! Tôi đang lo cho anh quá.
Chúng tôi đợi mãi, rồi bọn lính đến…

Anh cắt ngang lời tôi:
- Nunumu, nhanh lên. Đừng mất thì giờ nói chuyện nữa. Đi đường này. -

Anh vẫn hách thế, chẳng có thời gian mà nói: “Ôi, người yêu bé bỏng của
anh, cuối cùng anh đã tìm thấy em”. Lúc tôi chui qua mái vòm, muốn anh
biết tôi rất lo cho anh, tôi trêu:

- Lúc anh chưa đến, tôi cứ tưởng anh đã thay đổi ý kiến, có người đàn bà

khác có đủ hai mắt. - Tôi bước ra khỏi đường hầm. Tăng đang đi ven vách
núi. Anh vẫy tôi theo.

- Đừng qua thung lũng, - anh nói. - Hãy ở lại trên núi cao.
- Gượm đã! - Tôi nói. - Có người nữa sắp đến. - Tăng dừng lại. Tôi quay

nhìn xem Dị Ban có đi theo không. Lúc đó, tôi nghe thấy người chồng mới
của tôi nói. - Nunumu, tối nay bọn lính đã giết tôi. Giờ tôi sẽ đợi em mãi
mãi.

- Ái dà! - Tôi càu nhàu. - Đừng đùa như thế. Tối nay bọn chúng đã giết

Lão Lục. Tôi chưa bao giờ thấy cảnh tượng kinh khủng như thế…

Cuối cùng, Dị Ban đến chỗ cổng vòm.
- Cô đang nói chuyện với ai thế? - Anh hỏi.

- Với Tăng, - tôi nói. - Anh ấy ở đây. Thấy chưa? - Tôi nhìn quanh. -

Tăng? Tôi không nhìn thấy anh. Hãy vẫy tay đi… Này, anh ở đâu? Đợi đã!

- Tôi sẽ đợi em mãi mãi, - tôi nghe thấy anh thì thào vào tai tôi. - Ái dà!

Đấy là lúc tôi biết Tăng không đùa. Anh đã chết.

Dị Ban đến cạnh tôi.

- Có chuyện gì thế? Anh ấy đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.