NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 230

Tôi cắn môi cho khỏi bật khóc.
- Tôi nhầm. Tôi nhìn thấy một cái bóng, thế thôi. - Mắt tôi bỏng rát và tôi

thầm biết ơn vì trời tối. Tôi chết bây giờ hay sau này có nghĩa gì đâu? Nếu
không hứa với cô Banner, tôi sẽ quay lại ngôi nhà của Ma Thương nhân.
Nhưng còn Dị Ban ở đây, đang đợi tôi quyết định đi đường nào.

- Lên núi, - tôi nói.
Lúc Dị Ban và tôi len qua các bụi cây và vấp phải những tảng đá, chúng

tôi không nói gì với nhau. Tôi nghĩ anh ta cũng như tôi, đang đau vì người
đã mất. Anh ta và cô Banner sẽ còn có ngày gặp lại nhau. Còn Tăng và tôi
là vô vọng. Nhưng tôi nghe thấy tiếng Tăng:

- Nunumu, em định chọn tương lai thế nào? Kiếp sau thì sao? Lúc đó

chúng ta không thể lấy nhau được ư? - Chà! nghe câu này, tôi suýt ngã nhào
khỏi núi. Lấy nhau! Anh đã nói đến “cưới”!

- Nunumu, - anh nói tiếp, - trước khi ra đi, tôi sẽ dẫn em lên cái hang để

em ẩn. Hãy dùng mắt tôi trong đêm tối.

Ngay lập tức, tôi có thể nhìn xuyên qua con mắt mù lòa của tôi. Trước

khi đến con đường nhỏ, tôi đã nhìn thấy lờ mờ. Đất khắp nơi vẫn chìm
trong bóng tối. Tôi quay sang Dị Ban:

- Nhanh lên, - tôi nói và thẳng tiến, can đảm như một chiến binh.

Vài giờ sau, chúng tôi đứng trước một bụi cây. Lúc gạt các cành cây, tôi

thấy một lỗ hổng đủ rộng cho một người chui qua. Dị Ban trèo vào trước.
Anh gọi với lại:

- Nông lắm. Chỉ có mấy bước chân.
Tôi lấy làm lạ. Sao Tăng lại đưa tôi đến một cái hang khốn khổ như vậy?

Sự nghi ngờ của tôi đã xúc phạm anh.

- Nó không quá nông đâu, - Tăng nói. - Bên trái có hai tảng đá mòn. Hãy

chui vào giữa chúng. - Tôi trèo vào và thấy một khe hở mát mẻ xiên xuống.

- Đây là cái hang ấy, - tôi bảo Dị Ban. - Anh chỉ chưa chú ý cho đủ thôi.

Thắp đèn lên và trèo xuống theo tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.