NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 232

16. CHÂN DUNG MẸ LỚN

Tôi lắng nghe Quan nói chuyện với Mẹ Lớn đến nửa đêm. Tôi mờ cả

mắt. Còn chị vẫn hết sức tươi tỉnh.

Rocky đưa chúng tôi đến Xướng Miên bằng chiếc xe tải tòng tọc. Xác

Mẹ Lớn quấn vải liệm nằm vắt trên ghế sau. Đến mỗi giao lộ, cái xe dừng
lại, gầm rú và chết máy. Rocky nhảy vọt ra ngoài, lao đến mở mui xe, đập
ầm ầm lên các bộ phận bằng kim loại, và rống lên bằng tiếng Trung:

- Tổ cha mày, đồ giun dế lười biếng.
Kỳ lạ thay, câu thần chú này lập tức được việc, làm chúng tôi nhẹ cả

người cũng như những lái xe đang bấm còi đằng sau chúng tôi. Bên trong,
cái xe tải như một thùng nước đá; chiếu cố đến Mẹ Lớn và tình trạng đáng
buồn của bà, Rocky tắt nghiến lò sưởi. Nhìn ra ngoài cửa xe, tôi thấy sương
mù dâng lên khỏi bờ mương. Các chóp núi mờ trong lớp màn che dày đặc.
Mọi thứ chẳng có vẻ gì khởi đầu một ngày tốt đẹp.

Quan vẫn ngồi ghế sau, trò chuyện rất to với thi hài Mẹ Lớn, như thể họ

là những cô gái trên đường đến trường. Tôi ngồi ghế trên, còn Simon ngồi
ghế cạnh lái xe, duy trì tình bạn của người vô sản và tôi ngờ là anh để mắt
tới những thao tác lái xe đầy nguy hiểm. Sáng sớm nay, sau khi chúng tôi ra
khỏi khách sạn Sheraton và chất hành lý lên xe, tôi bảo Simon:

- Ơn Chúa, đây sẽ là chuyến cuối cùng chúng mình phải đi cùng Rocky.
Quan nhìn tôi khó chịu:

- Dào ôi! Đừng nói “cuối cùng”. Nói thế xúi quẩy lắm. Xúi hay không,

chí ít thì chúng tôi cũng không tới Xướng Miên hàng ngày. Chúng tôi sẽ ở
trong làng hai tuần, miễn phí, nhờ Mẹ Lớn mà theo lời Quan, “Trước khi bà
chết đã mời chúng tôi lưu lại nhà bà”.

Át tiếng lạch cạch của kim loại trên chiếc xe tải, tôi nghe thấy tiếng

Quan khoe với người đàn bà đã chết:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.