NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 234

- Libby-ah! Mẹ Lớn hỏi chị em có thể chụp ảnh cho bà được không? Bà

bảo từ hồi còn sống, bà chưa có cái ảnh nào đẹp. - Tôi chưa kịp trả lời,
Quan đã dịch thêm lời của người âm. - Bà bảo chiều nay là lúc tốt nhất để
chụp ảnh. Sau khi chị thay cho bà bộ quần áo và đôi giày đẹp nhất. - Quan
cười rộng mở với Mẹ Lớn rồi quay sang tôi. - Mẹ lớn bảo bà rất hãnh diện
có một nhà nhiếp ảnh nổi tiếng trong gia đình.

- Em không nổi tiếng.

- Đừng cãi Mẹ Lớn. Với bà, em là người nổi tiếng. Vấn đề là thế.
Simon loạng choạng xuống ghế sau và ngồi cạnh tôi, anh thì thầm:
- Em không muốn chụp ảnh xác chết phải không?

- Em có nói gì đâu? Xin lỗi, em không chụp ảnh người chết, nhưng em

có thể hỏi anh định ám chỉ ai vậy?

- Có khi bà ấy không ăn ảnh lắm.
- Đừng đùa.

- Em nên hiểu đây là Quan muốn có một bức ảnh chứ không phải Mẹ

Lớn.

- Vì sao anh lại nói những việc này hoàn toàn không cần thiết?
- Nghĩ mà xem, giờ chúng ta đang ở Trung Quốc. Mới chỉ có hai ngày đã

xảy ra khối việc kỳ quặc.

Khi chúng tôi về đến Xướng Miên, bốn bà già vồ lấy hành lý của chúng

tôi, vừa cười gạt những lời phản đối của chúng tôi vừa khẳng định rằng mỗi
bà còn khỏe hơn cả ba chúng tôi cộng lại. Không bị vướng víu, chúng tôi đi
qua một mê cung những con đường làng lát đá và nhiều ngõ hẻm tới nhà
Mẹ Lớn. Căn nhà giống hệt các nhà khác trong làng: một tầng, vách trát
bùn. Ở giữa một cái sân lộ thiên, tôi thấy một bà già đang dùng cái bơm tay
lấy nước vào xô. Bà ta ngẩng lên, ban đầu ngạc nhiên, sau hài lòng khi nhìn
thấy Quan.

- Ha ha ha! - Bà kêu, miệng bà há to phả ra những hơi thở ẩm ướt. Một

mắt bà nhắm chặt, mắt kia lộn ra ngoài như một con ếch rình muỗi. Quan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.