NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 231

Lỗ hổng đó là nơi bắt đầu một con đường dài, ngoằn ngoèo, một bên có

dòng suối chảy ven theo. Đôi chỗ, đường hầm tách ra hai hướng.

- Một lối đi lên, lối kia đi xuống, - Tăng bảo. - Luôn luôn xuống thấp

hơn. Một lối có suối, lối kia thì khô, hãy đi theo dòng nước. Đến chỗ một
bên hẹp lại, bên kia rộng ra, hãy len vào. - Chúng tôi càng đi xa hơn, không
khí càng mát mẻ hơn, rất sảng khoái.

Chúng tôi rẽ hết lần này đến lần khác, cho đến khi nhìn thấy một nơi như

thiên đường. Gì thế này? Chúng tôi ở trong một nơi giống như lâu đài, có
thể chứa được một ngàn người. Rất sáng sủa. Giữa sàn là một cái hồ, nước
sáng lấp lánh. Nó có màu vàng - xanh, không hề giống ánh sáng nến, ánh
đèn hoặc nắng trời. Tôi tưởng như có nhiều chùm tia ánh trăng chiếu qua
một lỗ hổng xuống thế gian.

Dị Ban nghĩ có lẽ là một núi lửa đang sôi sùng sục bên dưới. Hoặc những

sinh vật biển cổ xưa có cặp mắt sáng ngời. Hay có khi là một vì sao vỡ làm
đôi, rơi xuống trái đất và bắn tung vào hồ.

Tôi nghe thấy Tăng bảo:

- Giờ em có thể tự nhìn thấy nốt con đường. Em sẽ không lạc đâu.
Tăng sắp rời bỏ tôi.
- Anh đừng đi! - Tôi kêu lên.

Nhưng chỉ có Dị Ban trả lời:
- Tôi không nhúc nhích mà.
Sau đó tôi không thể nhìn bằng con mắt mù nữa. Tôi đợi Tăng nói lần

nữa. Không thấy gì. Anh đã ra đi như thế đấy. Không hề: “Tạm biệt em yêu
của anh. Anh sẽ sớm gặp em ở kiếp sau”. Đấy là điều phiền hà với người
âm. Không thể tin được! Họ đến và đi tùy thích. Sau khi tôi chết, Tăng và
tôi đã có một cuộc cãi vã ra trò về việc đó.

Lúc đó con đã bảo anh ấy điều lúc này con nói với mẹ đây, Mẹ Lớn ạ:

Cái chết của mẹ làm con hiểu thế nào là mất mát thực sự, nhưng đã quá
muộn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.