NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 240

- Đấy không phải là giải pháp, - tôi đáp.
Đỗ Lili có vẻ băn khoăn và nói thầm với Quan. Quan thì thào đáp lại, chị

nghiêng đầu nhìn tôi rồi nhìn Simon. “Bu-bu-bu-bu-bu!”, Đỗ Lili cười,
những tiếng Không, không được nhấn mạnh bằng những cái lắc đầu gấp
gáp. Bà vồ lấy cánh tay tôi rồi tay Simon, đẩy chúng tôi lại với nhau như
thể chúng tôi là hai đứa bé đang cãi nhau vặt.

- Nghe này, cả hai cô cậu thật bộp chộp, - bà mắng bằng tiếng phổ thông.

- Chúng tôi không có đủ thứ xa xỉ cho những cái ngớ ngẩn kiểu Mỹ của các
người. Hãy nghe dì đây. Ngủ cùng giường, đến sáng các người sẽ thấy ấm
áp và hạnh phúc như trước đây.

- Bà chưa hiểu, - tôi nói.
- Bu-bu-bu! - Đỗ Lili gạt phăng mọi cớ vớ vẩn kiểu Mỹ.

Simon thở dài cáu kỉnh:
- Tôi nghĩ là sẽ đi dạo trong lúc ba người dàn xếp việc này. Tôi xin phục

tùng cả ba hoặc lũ chuột trên sàn. Thực ra, tùy các vị quyết định.

Anh cáu với tôi vì phản đối dữ dội đến thế? Đây không phải lỗi của tôi,

tôi muốn hét lên. Lúc Simon đi ra, Đỗ Lili đi theo, mắng anh ta bằng tiếng
phổ thông:

- Nếu cô cậu có chuyện rắc rối, cậu phải sửa đi chứ. Cậu là chồng. Cô ấy

sẽ nghe lời cậu, nhưng cậu phải thành thật và xin tha thứ. Vợ chồng mà lại
không chịu ngủ chung giường! Chẳng tự nhiên tí nào.

Còn lại chúng tôi, tôi càng tức Quan hơn:
- Chị đã trù tính mọi chuyện này phải không?

- Đây không phải là trù tính. Đây là Trung Quốc.
Sau một lúc im lặng, tôi cáu kỉnh cáo lỗi:
- Em phải dùng nhà vệ sinh. Nó ở đâu?

- Đi xuống đường làng, rẽ trái, em thấy một túp lều nhỏ, có đống tro đen

đen to tướng…

- Chị muốn nói là không có phòng vệ sinh trong nhà?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.