NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 242

Đỗ Lili chép môi.
- Tôi nuốt một tá, có khi nhiều hơn. Tôi cảm thấy chúng ngọ nguậy tuột

xuống họng, bơi trong dạ dày rồi len lỏi lên, xuống vào các mạch máu.
Chúng bò ngoằn ngoèo khắp người tôi, cho đến một ngày kia tôi phát sốt và
bác sĩ ở thành phố lớn bảo: “Này đồng chí Đỗ Lili, đồng chí ăn nòng nọc
phải không? Máu đồng chí có sán!”

Bà cười, rồi giây lát sau buồn rượi.
- Thỉnh thoảng tôi tự hỏi có phải vì thế mà không ai muốn lấy tôi. Phải,

tôi nghĩ đấy là lý do. Ai cũng nghe tin tôi ăn nòng nọc và không bao giờ đẻ
được con trai.

Tôi liếc nhìn đôi mắt vẩn vơ của Đỗ Lili, làn da thô tháp vì nắng. Đời

thật bất công với bà.

- Đừng lo. - Bà vỗ vào bàn tay tôi. - Tôi không trách chị cô đâu. Nhiều

khi tôi lại mừng vì không lấy chồng. Phải, chăm nom một người đàn ông
lắm thứ phiền phức lắm. Tôi nghe nói một nửa bộ óc đàn ông nằm giữa hai
chân - ha ha! - Bà nắm lấy đũng quần và tiến tới kiểu người say. Rồi bà lại
nghiêm túc. - Tuy vậy, có những ngày tôi tự nhủ, Đỗ Lili, mi đáng là một
người mẹ hiền, cẩn thận và nghiêm khắc về đạo đức.

- Đôi khi con cái cũng nhiều phiền toái lắm, - tôi khẽ nói.
Bà đồng ý:

- Nhiều nỗi đau lòng.
Chúng tôi lặng lẽ bước đi. Không giống Quan, bà Đỗ Lili có vẻ nhạy

cảm, thực tế, là người bạn có thể trao gửi tâm tình. Bà không giao lưu với
Cõi Âm, hoặc ít ra bà không nói về chuyện ấy. Hay là có nhỉ?

- Đỗ Lili, - tôi nói. - Bà có thể nhìn thấy ma không?

- À, ý cô là như Quan chứ gì? Không, tôi không có con mắt của người

âm.

- Ở Xướng Miên còn ai nhìn thấy ma?
Bà lắc đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.