NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 244

vẫn đánh lập cập, những ngón tay tôi cứng đờ. Buổi chiều nay, tôi chụp ảnh
sao được?

Trong hội trường có hàng chục người đang viết lên các phướn trắng,

trang hoàng các bức tường và bàn bằng rèm và nến trắng. Tiếng họ át cả
tiếng mưa rơi, vang vang trong phòng. Quan đứng cạnh quan tài. Lúc đến
gần, tôi thấy miễn cưỡng với chuyện chụp ảnh này. Tôi hình dung trông Mẹ
Lớn sẽ méo mó. Tôi gật đầu với Quan lúc chị nhìn thấy tôi.

Khi nhìn vào quan tài, tôi nhẹ người thấy bộ mặt Mẹ Lớn phủ một tờ

giấy trắng. Tôi cố giữ giọng nói kính trọng:

- Em đoán tai nạn làm hỏng mặt bà.
Quan có vẻ bối rối:

- Ý em là tờ giấy này? - Chị nói bằng tiếng Trung. - Không, không đâu,

phủ mặt là phong tục thôi.

- Tại sao?
- Hả? - Chị nghếch đầu như thể câu trả lời sẽ rơi từ trên Trời xuống tai

chị. - Chị nói. - Nếu tờ giấy động đậy, người đó còn thở và đem chôn là quá
sớm. Nhưng Mẹ Lớn chết hẳn rồi, bà đã bảo chị thế. - Tôi chưa kịp chuẩn
bị, Quan đã tiến tới và bỏ tờ giấy ra.

Trông Mẹ Lớn không còn sinh khí, song thật kinh khủng. Lông mày bà

nhíu lại vẻ lo âu, miệng bà méo đi trong một nét nhăn nhó vĩnh viễn. Tôi cứ
tưởng khi con người chết, các cơ mặt sẽ dãn ra, tạo cho họ một vẻ yên bình
thanh thản.

- Miệng bà, - tôi nói bằng tiếng Trung, lúng túng. - Cái kiểu uốn cong kia

kìa. Giống như lúc chết bà rất đau đớn.

Quan và bà Đỗ Lili cùng cúi xuống nhìn Mẹ Lớn chăm chú.

- Có lẽ thế, - Đỗ Lili nói. - Nhưng bây giờ nom bà ấy rất giống khi còn

sống. Bà ấy hay mím miệng như thế.

Quan đồng tình:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.