NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 246

- Không, không, cho phép họ trở về họ sẽ không còn là người tốt nữa.

Nhưng đây là phong tục hợp thức, bảy và năm, bao giờ áo cũng nhiều hơn
quần hai cái. Mẹ Lớn cho rằng số bảy liên quan đến bảy ngày trong tuần,
mỗi cái cho một ngày. Ngày xưa, dân chúng tin rằng than khóc người chết
trong bảy tuần, bảy lần bảy là bốn chín ngày. Nhưng ngày nay, chúng ta
cũng như những người nước ngoài, chỉ vài ngày là đủ.

- Nhưng sao chỉ có năm lớp quần?

Đỗ Lili buột mỉm cười:
- Nghĩa là mỗi tuần có hai ngày Mẹ Lớn cởi truồng lang thang dưới âm

phủ.

Bà và Quan cười to đến nỗi những người trong hội trường quay hết lại và

nhìn trừng trừng.

- Thôi! Thôi! - Quan kêu và cố nén tiếng cười rúc rích. - Mẹ Lớn quở

chúng ta đấy. Bà nói bà chết chưa đủ lâu để chúng ta cười đùa. - Lúc đã lấy
lại bình tĩnh, Quan nói tiếp. - Mẹ Lớn không biết chắc, nhưng bà nghĩ số
năm là phổ biến cho mọi vật gắn liền người chết với cõi trần - năm màu,
năm mùi, năm giác quan, năm yếu tố, năm loại cảm xúc…

Quan dừng lại:
- Mẹ lớn à, có bảy loại cảm xúc chứ, không chỉ có năm. - Chị đếm bằng

ngón tay, bắt đầu từ ngón cái. - Vui, giận, sợ, yêu, ghét, thèm muốn… còn
gì nữa nhỉ? À, phải rồi! - Buồn! Không, Mẹ Lớn ạ, không, con không quên.
Làm sao con quên được? Lẽ tất nhiên hiện giờ con buồn lắm vì mẹ đang rời
bỏ thế giới này. Sao mẹ có thể nói thế? Đêm qua con khóc, chỉ không lộ ra
thôi. Mẹ đã nhìn thấy con rồi. Nỗi buồn của con là thật chứ không giả dối.
Sao lúc nào mẹ cũng nghĩ xấu về con?

- Ái dà! - Đỗ Lili khóc trước xác Mẹ Lớn. - Thôi đừng cãi nhau nữa, giờ

bà đã mất rồi. - Bà nhìn tôi và nháy mắt.

- Không, con không quên đâu, - Quan nói với Mẹ Lớn. - Một con gà

trống, một con gà trống đang nhảy múa chứ không phải một con gà mái
hoặc con vịt. Con biết điều này mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.