NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 248

bẩn thỉu. Không có các đồ đạc cố định trên trần, không đèn, không đồ treo
tường làm ánh sáng nhấp nháy. Nếu tôi dùng đèn nháy, tôi sẽ không thể
điều khiển được lượng ánh sáng như mong muốn, và diện mạo Mẹ Lớn
trông càng ghê hơn. Tôi thích hiệu quả của cách phối hợp sáng tối, kết hợp
sự thoáng đãng và âm u. Để cự ly f/8 một giây sẽ tạo vẻ đẹp cho nửa mặt
Mẹ Lớn, nửa kia là bóng dáng của cái chết.

Tôi lấy giá ba chân, đặt chiếc Hasselblad và gài tấm Polaroid màu vào

phía sau để thử.

- Nào Mẹ Lớn, - tôi nói. - Đừng động đậy. - Tôi mất trí chăng? Tôi nói

với Mẹ Lớn như thể tôi cũng tin bà có thể nghe thấy. Vì sao tôi lại làm một
việc ghê gớm là chụp ảnh một phụ nữ đã chết? Tôi không thể sử dụng ảnh
đó cho bài báo. Trái lại, mọi việc đều có ý nghĩa hoặc nên làm. Mọi thứ nên
làm sao cho tốt nhất. Hay đây lại thêm một chuyện hoang đường nữa trong
đời, do những người giỏi giang thực hiện để những người khác cảm thấy
thất bại liên miên?

Tôi chưa kịp ngẫm nghĩ sâu xa, đã có hàng chục người tụ tập quanh tôi,

hò reo xem cái gì sẽ ra từ máy ảnh. Chắc nhiều người đã nhìn thấy các du
khách chụp ảnh và đưa mời các bức ảnh lấy ngay với giá cắt cổ.

- Yên nào, yên nào. - Tôi nói lúc đám đông xán đến gần. Tôi tì máy in

vào sát ngực để tăng tốc. Dân làng im lặng; chắc họ tưởng tiếng ồn sẽ ảnh
hưởng đến công việc. Tôi bóc tấm trên cùng và nhìn xem ảnh thử. Sự tương
phản quá sắc nét, nhưng tôi vẫn đưa cho họ xem bức ảnh.

- Rất thật! - Một người reo ầm lên.
- Đẹp quá! - Người khác nói. - Nhìn Mẹ Lớn này, giống như sắp thức dậy

và cho lợn ăn.

Một người đùa:

- Chà! - Bà ta nói. - Sao có nhiều người xúm quanh giường tôi thế này?
Đỗ Lili bước tới :
- Libby-ah, giờ chụp cho tôi đi. - Bà lấy lòng bàn tay vuốt phẳng túm tóc

lởm chởm giữa trán, kéo mạnh cánh tay áo khoác cho phẳng nếp. Tôi ngắm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.