NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 250

nhỏ bé trên nền đen, chứ không phải là những hồi ức xưa cũ trong trái tim
con người.

Đỗ Lili lang thang vơ vẩn, và tôi muốn nói một câu gì đó an ủi bà, bảo

bà rằng tôi là một người chụp ảnh tồi, rằng bà có những phẩm chất tối hảo
mà một chiếc máy ảnh không sao nhìn thấy được. Tôi dợm bước theo bà,
nhưng Quan nắm lấy cánh tay tôi và lắc đầu:

- Để chị nói chuyện với bà ấy sau, - chị nói, và tôi chưa kịp trả lời, tôi đã

bị hơn chục người vây quanh, tất cả đều năn nỉ tôi chụp ảnh cho họ.

- Tôi trước!
- Chụp cho cháu nội tôi với!

- Chà! - Quan gắt. - Em gái tôi không phải đến để chụp ảnh miễn phí.
Mọi người vẫn khăng khăng:
- Một cái thôi!

- Cho tôi một cái thôi!
Quan giơ tay lên và nghiêm trang quát:
- Im lặng! Mẹ Lớn vừa bảo tôi mọi người phải về ngay.

- Tiếng ồn ào nhỏ dần. Mẹ Lớn nói bà cần nghỉ ngơi trước khi sang thế

giới bên kia. Nếu không, bà sẽ buồn khổ và ở lại Xướng Miên.

Các bạn chị lặng lẽ tiếp thu lời tuyên bố này, rồi vừa càu nhàu hiền hậu

vừa nối đuôi nhau ra về.

Sau đó chị nói thêm:

- Thực ra, Mẹ Lớn bảo chụp thêm nhiều ảnh nữa cho bà, nhưng lần này

dưới góc độ khác. Bà bảo tấm ảnh em vừa chụp làm bà trông già gần bằng
Đỗ Lili.

Tôi sửng sốt:
- Chị nói thế là ý gì?

Quan có vẻ bất ngờ:
- Cái gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.