NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 249

qua ống kính. Bà cứng nhắc như một lính gác, mặt quay về phía tôi, cặp
mắt vơ vẩn chĩa lên trên. Máy ảnh kêu vo vo. Tôi vừa rút tấm ảnh chụp lấy
ngay, bà đã chộp khỏi tay tôi và ôm vào ngực, bàn chân gõ liên tục và cười
toe toét như điên.

- Tôi nhìn thấy ảnh của tôi lần cuối từ lâu lắm rồi, - bà phấn khởi nói. -

Hồi tôi còn rất trẻ.

Khi tôi ra hiệu là xong, bà cởi phắt áo và úp tấm ảnh lên bộ mặt háo hức.

Bà liếc nhìn bằng con mắt lộn ngược của bà và chớp chớp mấy lần.

- Ra là tôi trông như thế này đây. - Vẻ mặt bà nói lên sự sùng kính với

thuật chụp ảnh kỳ diệu. Tôi cảm động, tự hào vì những tiếng xuýt xoa.

Đỗ Lili nâng niu đưa Quan bức ảnh như một con gà con mới nở.

- Một bức chân dung đẹp, - Quan nói. - Tôi chẳng nói với bà là gì? Em

gái tôi rất giỏi nghề mà. - Chị truyền bức ảnh polaroid cho những người
khác xem.

- Giống như thật, - một người đàn ông sốt sắng khen. Những người khác

phụ họa:

- Rõ quá.

- Thật quá.
Tấm ảnh đi một vòng rồi trở lại với Đỗ Lili. Bà nâng niu nó trong lòng

bàn tay.

- Giờ nom tôi không ra sao. - Bà nói, giọng mệt mỏi. - Tôi già rồi. Chưa

bao giờ tôi nghĩ mình già thế, xấu thế. Trông tôi có thực xấu và ngớ ngẩn
không?

Vài người cười to, tưởng Đỗ Lili đùa. Nhưng Quan và tôi có thể thấy bà

bàng hoàng thực sự. Vẻ mặt bà như bị phản bội, và tôi chính là người làm
bà bị tổn thương. Chắc là gần đây bà ta phải soi gương chứ? Nhưng sau đó
chúng tôi có cách thay đổi các góc để xóa đi những thứ không ưa. Máy ảnh
là một loại thị giác khác hẳn, là thứ nhìn thấy một triệu những phần tử bạc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.