NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 252

17. NĂM KHÔNG LỤT

Thực vậy, vì sao lại nghi ngờ cõi nhân gian? Vì tôi không phải là người

Trung Quốc như Quan. Với tôi, âm không phải là dương, và dương không
phải là âm. Tôi không thể chấp nhận hai tình tiết mâu thuẫn là toàn bộ sự
thực. Lúc Quan và tôi trở lại nhà Mẹ Lớn, tôi khẽ hỏi:

- Vì sao con gái bà Đỗ Lili chết?
- Ồ, đấy là một chuyện rất buồn, - Quan trả lời bằng tiếng Trung. - Có

khi em không muốn biết.

Chúng tôi nín lặng. Tôi biết chị đợi tôi đề nghị lần nữa, nên cuối cùng tôi

nói:

- Chị kể đi.
Quan đứng lại nhìn tôi:
- Em không sợ chứ?

Tôi lắc đầu và nghĩ, em biết địa ngục là gì đâu mà sợ? Lúc Quan bắt đầu

nói, tôi run, và không phải vì trời lạnh.

Tên cô bé là Bánh Bao, khi bọn chị lên năm thì cô bé bị chết đuối. Bánh

Bao cao ngang tầm chị, rất ít nói so với chị. Chính vì thế dì chị hay phàn
nàn là chị nói quá nhiều.

- Nếu mày nói thêm lời nữa, tao sẽ tống mày đi ngay. Tao chưa bao giờ

hứa với mẹ mày là sẽ nuôi mày. - Mẹ Lớn dọa.

Hồi ấy chị gầy giơ xương, nên có biệt hiệu là Bánh Đa, “một cái bánh

mỏng tang”, Mẹ Lớn gọi thế, đầu gối và khuỷu tay chị lúc nào cũng ghẻ lở.
Bánh Bao mập mạp, cánh tay và cẳng chân có nếp như một chiếc bánh bao
hấp. Đỗ Vân đã tìm thấy nó trên đường - hồi đó tên bà Đỗ Lili là Đỗ Vân.
Mẹ Lớn đặt tên cho Bánh Bao là Lili, vì khi mới đến làng này, nó chỉ nói
mỗi một từ lili-lili-lili, như tiếng líu lo của chim vàng anh. Lili-lili-lili thốt
ra từ cái miệng đỏ hồng như thể nó vừa cắn một quả hồng vàng còn non,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.