NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 258

- Con muốn dậy. - Đấy là câu đầu tiên tôi nói. Mẹ Lớn nhảy lùi lại. Đỗ

Vân buông bàn tay tôi. Tôi nghe thấy họ rú lên:

- Sao lại thế được! Không thể được!

Tôi ngồi dậy.
- Mẹ Lớn, có chuyện gì thế? - Tôi nói.
Họ bắt đầu gào thét, những tiếng gào thét rất to, kinh khủng đến nỗi đầu

tôi tưởng chừng nổ tung vì hoảng sợ. Tôi thấy Mẹ Lớn chạy đến cỗ quan tài
kia. Bà bật nắp. Tôi nhìn thấy mình. Thân hình tôi gãy vỡ mới tội nghiệp
làm sao! Rồi đầu tôi quay cuồng, người tôi sụp xuống, tôi chẳng nhìn thấy
gì cho đến chiều.

Khi tỉnh dậy, tôi đang nằm trên giường trước kia ngủ cùng Bánh Bao.

Mẹ Lớn và Đỗ Vân đứng trên ngưỡng cửa.

- Mẹ Lớn, - tôi vừa nói vừa ngáp. - Con có một cơn ác mộng.
Mẹ Lớn bảo:

- Ái dà, xem này, nó nói đấy. - Tôi ngồi dậy, tụt xuống giường và Mẹ

Lớn kêu. - Ái dà, nhìn kìa, nó cử động.

Tôi đứng dậy, phàn nàn là đói quá và muốn tè. Bà và Đỗ Vân rời khỏi

ngưỡng cửa.

- Xéo đi hoặc tao sẽ quật mày bằng cành đào! - Mẹ Lớn quát.

Tôi nói:
- Mẹ Lớn, nhà ta không có cây đào.
Bà đưa tay bịt miệng. Hồi đó, tôi chưa biết người ta cho là ma quỷ sợ

cành đào. Lẽ tất nhiên sau này tôi biết đó chỉ là mê tín. Vì tôi đã hỏi nhiều
hồn ma, tất cả đều cười và nói:

- Sợ cành đào ư? Không có việc ấy đâu!
Dù sao, như tôi nói, bọng đái tôi sắp vỡ. Tôi lo nó vỡ thành nhiều mảnh,

tôi nhảy lò cò và giữ nó thật chặt.

- Mẹ Lớn, - tôi nói, lần này lễ phép hơn. - Con muốn thăm đàn lợn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.