NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 261

Lúc chúng tôi về đến Xướng Miên, Mẹ Lớn và Đỗ Vân quyết định sẽ giả

vờ như không có chuyện gì xảy ra với tôi. Đây là thái độ con người phải
chấp nhận nhiều việc trong đời. Cái sai giờ thành đúng. Cái đúng giờ đã ra
đi. Vì thế nếu có ai nói:

- Chà, con bé này ắt là một hồn ma.

Mẹ Lớn sẽ trả lời:
- Này đồng chí, đồng chí nhầm rồi. Chỉ có bọn phản động mới tin vào

ma quỷ.

Tại đám ma của Bánh Bao, tôi nhìn trừng trừng vào thân xác mình trong

quan tài. Tôi khóc bạn tôi, tôi khóc cho mình. Những người đưa ma khác
vẫn nhầm người chết. Họ khóc lóc và gọi tên tôi. Khi Mẹ Lớn sửa lại, họ
lại khóc và kêu tên Bánh Bao. Rồi Đỗ Vân bắt đầu khóc than.

Nhiều tuần sau, tôi sợ mọi người nghe thấy giọng tôi thốt ra từ cái miệng

nhăn nheo. Không ai nói chuyện với tôi. Không ai chạm vào tôi. Không ai
chơi với tôi. Họ quan sát tôi ăn. Họ theo dõi tôi đi xuống đường làng. Họ
rình xem tôi khóc. Một đêm kia, thức giấc trong bóng tối, tôi thấy Đỗ Vân
ngồi cạnh giường tôi, cầu xin bằng giọng nhịp nhàng:

- Bánh Bao, của quý của mẹ, con hãy về nhà với mẹ.
Bà nhấc bàn tay tôi, đưa lại gần ánh nến. Khi tôi giật phắt lại, bà vẫy

cánh tay lung tung trong không khí như một con chim gãy cánh, ôi, mới
vụng về, mới thất vọng, mới buồn làm sao! Tôi cho rằng lúc đó bà bắt đầu
tin mình thành đứa con gái. Đó là khi bạn có hòn đá tảng trong lòng mà
không thể kêu lên, không thể tống ra. Nhiều người trong làng phải nuốt
những tảng đá như thế này, và họ hiểu. Họ giả vờ như tôi không phải là ma.
Họ giả vờ như tôi luôn luôn là cô bé mập mạp, còn Bánh Bao là cô bé gầy
giơ xương. Họ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra với người đàn bà giờ
tự gọi mình là Đỗ Lili.

Đó là khi mưa lại đến, rồi lụt, rồi những người lãnh đạo mới nói chúng

tôi phải làm việc chăm chỉ hơn để gột sạch Bốn Cũ, xây dựng Bốn Mới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.