NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 266

Tôi khó chịu:
- Em chỉ nói là em không nói thạo như Quan.

- Có lẽ Đỗ Lili dùng lối ẩn dụ, chẳng hạn “non như gà mùa xuân”. -

Giọng anh tự tin vào lý lẽ của đàn ông. - Có khi em hiểu theo nghĩa đen là
bà tưởng mình là một con gà.

- Bà ấy không nói bà là một con gà. - Thái dương tôi đập dồn.
- Thấy chưa, giờ em lại hiểu anh theo nghĩa đen rồi. Anh chỉ lấy ví dụ

là…

Tôi mất bình tĩnh:
- Tại sao lúc nào anh cũng phải chứng minh mình đúng thế?
- Này, sao vậy? Anh tưởng chúng mình chỉ nói chuyện ở đây. Anh không

thử…

Lúc đó tôi nghe thấy tiếng Quan kêu to từ ngoài sân:
- Libby-ah! Simon! Nhanh lên! Chúng tôi nấu bây giờ. Các vị có muốn

chụp ảnh không?

Vẫn còn cáu, tôi chạy vào phòng Mẹ Lớn lấy dụng cụ. Còn chuyện này:

cái giường cưới. Đừng nghĩ đến nó nữa, tôi tự nhủ. Tôi nhìn ra ngoài cửa
sổ, rồi nhìn đồng hồ: gần như nhá nhem, nửa giờ vàng. Nếu từng có một
thời gian và địa điểm cho phép tôi trút mọi cảm xúc nồng nàn vào công
việc thì chính là đây, ở Trung Quốc, nơi tôi không kiềm chế được, nơi mọi
thứ không sao đoán trước, hoàn toàn mất trí. Tôi cầm chiếc Leica, rồi nhét
mười cuộn phim tốc độ cao vào túi áo khoác.

Trong sân, tôi lấy một cuộn phim đã đánh số và lắp. Sau khi mưa to, bầu

trời khô ráo một màu xanh dịu, điểm những đám mây bồng bềnh sau đỉnh
núi. Tôi hít thật sâu và ngửi mùi khói củi trong bếp của năm mươi ba hộ ở
Xướng Miên. Ở phía dưới, phảng phất mùi phân ngấu.

Tôi tìm kiếm các yếu tố của quang cảnh. Những bức tường gạch-bùn của

mảnh sân sẽ là nền rất tốt. Tôi thích bố cục gồ ghề, thoáng màu cam. Tránh
cái cây ở giữa sân có lá màu nhợt. Chuồng lợn để cận cảnh, có vị trí đẹp ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.