NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 269

ư? Qua ống kính, tôi thấy bà ấn lưỡi dao vào cổ gà. Bà chầm chậm đưa đi
đưa lại. Một tia máu nhỏ vọt ra. Tôi sững người như con gà vậy. Bà đung
đưa con gà cho cổ nó chúc xuống, và máu bắt đầu chảy nhỏ giọt vào cái bát
trắng tinh.

Tôi nghe thấy đàn lợn kêu ré lên ở đằng sau. Chúng kêu ré lên thực sự, y

như con người lúc sợ hãi. Có ai đó đã kể với tôi rằng loài lợn có thể phát
sốt đến chết khi bị đưa đến lò mổ, chúng đủ khôn ngoan để biết cái gì đang
đợi. Lúc này tôi tự hỏi liệu chúng có thông cảm với cơn đau của con gà
đang giãy chết kia không. Đấy là chứng cứ của trí óc hay của tâm hồn?
Mặc dù đã từng chụp nhiều ảnh các ca mổ tim và ghép thận, tôi vẫn thấy
buồn nôn. Song tôi vẫn chụp. Tôi thấy Simon không còn ghi chép nữa.

Khi tiết đầy nửa bát, Đỗ Lili thả rơi con gà xuống đất. Chúng tôi quan sát

nó nghiêng ngả và giãy, mất vài phút khổ sở. Cuối cùng, mắt nó đờ ra, nó
sụp xuống. Nếu Đỗ Lili tin bà là Bánh Bao, chắc chắn bà đã mất hẳn sự
cảm thông với các loài chim chóc.

Simon đến gần tôi:
- Man rợ kinh khủng. Anh không biết vì sao em vẫn chụp được.

Nhận xét của anh làm tôi phát tức:
- Anh bỏ cái lối cho mình là hơn đi. Anh tưởng giết gà ở Mỹ thì nhân

đạo hơn chắc? Dù sao thì bà ấy cũng làm theo kiểu không có chất độc hại.
Giống như một truyền thống, một quá trình đàng hoàng hoặc gì đó.

- Đàng hoàng cái con tườu! Đàng hoàng là giết con vật thật nhanh để nó

không khổ sở. Máu bị cạn kiệt sau khi con vật chết, rồi quẳng đi.

- Em vẫn cho bà ấy làm thế vì lý do sức khỏe. - Tôi quay sang Đỗ Lili và

hỏi bà bằng tiếng Trung.

- Bu-bu, - bà đáp, rồi vừa lắc đầu vừa cười. - Sau khi lấy đủ tiết, tôi

thường cắt phăng đầu gà. Nhưng lần này tôi để con gà giãy giụa một chút.

- Vì sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.