NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 270

- Vì cô! - Bà vui vẻ nói. - Để cô chụp ảnh! Như thế kích thích hơn, cô

đồng ý không? - Lông mày bà nhướn lên lúc bà đợi tôi cảm ơn. Tôi vờ
cười.

- Thế nào? - Simon nói.

- Đó là…vâng, anh đúng, nó không đàng hoàng. - Tôi không thể làm gì

hơn là nhìn vẻ tự mãn trên mặt anh. - Không đàng hoàng kiểu Do Thái, - tôi
nói thêm. - Nó giống một nghi lễ cổ Trung Hoa hơn, một lễ tẩy rửa linh
hồn… cho gà. - Tôi lại chăm chú vào kính ngắm.

Đỗ Lili ném con gà vào nồi nước đang sôi. Rồi bằng tay không, bà

nhúng con gà như vò áo. Lòng bàn tay bà phủ đầy chai như đeo găng
amiăng. Ban đầu, trông bà như nựng nịu con gà chết, vỗ về an ủi nó. Nhưng
mỗi cái tuốt là sạch một nắm lông, cho đến lúc bà lôi con gà khỏi chậu, da
nó hồng hào, đầy lỗ chân lông.

Simon và tôi theo Đỗ Lili lúc bà cầm con gà qua sân, vào bếp. Mái bếp

thấp nên chúng tôi phải lom khom để khỏi cụng đầu. Quan rút một mớ củi
cành từ một góc tối tăm ở đằng sau, đút vào miệng lò bằng gạch bùn đang
cháy rừng rực. Trên ngọn lửa là một thứ to đủ nấu một con lợn đực. Chị
cười toe toét:

- Ảnh đẹp chứ?
Làm sao tôi có thể ngờ chị không phải là chị tôi? Tôi tự nhủ, đấy chỉ là

những câu chuyện. Chị có óc tưởng tượng điên rồ.

Quan moi ruột gà bằng một động tác, rồi chặt nhỏ, đầu, chân, phao câu,

chị đổ tuột các miếng vào nồi nước dùng đang sủi tăm. Chị cho vào hỗn
hợp này vài nắm xanh xanh, nom giống như cải chân vịt.

- Tươi lắm, - chị nói tiếng Anh, lưu ý Simon. - Mọi thứ đều tươi.
- Hôm nay chị đi chợ à?
- Chợ nào? Làm gì có chợ. Ở trong sân, tự hái. - Simon ghi lại.

Lúc này, Đỗ Lili mang bát tiết gà vào. Nó đông cứng và có màu như

thạch dâu tây. Bà cắt tiết thành những miếng hình khối rồi khuấy vào món

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.