NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 271

hầm. Lúc tôi quan sát màu đỏ xoáy cuộn, tôi nghĩ đến các mụ phù thuỷ
trong Macbeth, mặt họ được ngọn lửa chiếu sáng, khói từ vạc bốc lên.
“Giống như thứ nước dùng đang sôi và sủi tăm ở địa ngục để làm bùa mê
đầy quyền năng”, - tôi đọc.

Simon ngước nhìn.

- Này, đúng câu anh đang nghĩ. - Anh cúi người ngửi mùi món hầm. -

Đây là thứ chất liệu tuyệt vời.

- Đừng quên là chúng mình phải ăn thứ chất liệu tuyệt vời này.
Khi lửa tắt, nguồn sáng của tôi mới có giá trị. Tôi nhét chiếc Leica vào

túi áo khoác. Lạy Chúa! Tôi đói quá! Nếu tôi không ăn thịt gà và thứ nước
dùng có tiết của nó, tôi còn lựa chọn nào khác đâu? Không có giăm bông và
phó mát trong tủ lạnh, không có cả tủ lạnh. Nếu tôi muốn có giăm bông, tôi
phải giết thịt những con lợn đang kêu ầm ĩ kia trước đã. Nhưng chẳng có
thời gian để cân nhắc các chọn lựa. Lúc này, Quan đang cúi người, nắm
quai chảo to đùng. Chị nhấc bổng nó lên.

- Ăn nào, - chị tuyên bố.
Đỗ Lili đã nhóm một đống lửa nhỏ trong một cái kiềng bằng sắt đặt giữa

sân. Quan đặt cái chảo lên kiềng và Đỗ Lili đặt bát, đũa và chén uống trà.
Theo chỉ dẫn của bà, chúng tôi ngồi xổm quanh chiếc bàn ăn làm vội của
chúng tôi.

- Ăn đi, ăn đi, - Đỗ Lili nói, bà dùng đũa ra hiệu cho Simon và tôi. Tôi

nhìn cái chảo, tìm thứ gì giống giống với thứ thịt đóng gói ở siêu thị.
Nhưng tôi chưa kịp tìm, bà Đỗ Lili đã múc một cái chân gà trong món hầm
và thả vào bát tôi.

- Không, không. Bà ăn đi, - tôi phản đối bằng tiếng Trung. - Tôi có thể tự

lấy.

- Đừng lịch sự nữa, - bà thuyết phục. - Ăn đi kẻo nguội.
Simon cười điệu. Tôi chuyển cái chân gà vào bát anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.