NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 273

Ahàààà như đang điều hoà thận, chứ không phải rót vang cho chúng tôi.
Khi chén của chúng tôi đã đầy, bà nâng chén:

- Cạn chén!- Rồi uống từng ngụm một cách ồn ào, từ từ ngửa cổ ra sau

cho đến khi hết sạch.

- Thấy chưa? - Quan nói bằng tiếng Anh. - Phải dốc ngược chén ra sau,

dốc mãi, cho đến khi cạn. - Chị biểu diễn bằng tiếng ầm ầm của chị.
Ahàààà!- Đỗ Lili rót cho mình và Quan lần nữa.

Nếu Quan, bà chúa kiêng rượu, có thể uống như thế này, hẳn là rượu

không nặng. Simon và tôi chạm cốc, rồi dốc tuột chỗ rượu vào họng, và
ngay lập tức thở hổn hển như những người thành phố khôn khéo trong một
quán rượu cao bồi. Quan và Đỗ Lili vỗ đầu gối và cười như nắc nẻ. Họ chỉ
vào chén của chúng tôi, vẫn còn một nửa.

- Gì thế này? - Simon thở hổn hển. - Tôi tưởng như vừa cắt amiđan.

- Ngon, hả? - Quan rót đầy chén cho anh trước khi anh kịp từ chối.
- Nó có mùi như bít tất ẩm, - anh nói.

- Kẹo ngọt

1

? - Quan uống ngụm nữa, chép môi và gật đầu tán thưởng.

Ba tuần rượu và hai mươi phút sau, đầu tôi vẫn tỉnh táo nhưng chân tôi

phải đi ngủ. Tôi đứng dậy, chân run run, tôi nhăn nhó vì chân tê tê. Simon
cũng thế.

- Nó có mùi như cứt. - Anh dang rộng cánh tay. - Nhưng em biết không,

anh cảm thấy tuyệt vời.

Quan dịch cho Đỗ Lili:

- Cậu ấy nói, không tồi.
- Các vị gọi thứ đồ uống này là gì? - Simon hỏi. - Có lẽ chúng ta nên

mang một ít về Mỹ.

- Thứ này, - Quan nói và ngừng lại nhìn vào chén, vẻ tôn sùng. - Chúng

tôi gọi là vang ngâm chuột, hay đại loại như thế. Rất nổi tiếng ở Quế Lâm.
Vị ngon và tốt cho sức khỏe. Làm lâu lắm. Mươi, có khi hai mươi năm. -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.