NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 274

Chị ra hiệu cho bà Đỗ Lili và đề nghị bà cho xem cái chai. Chị đưa nó cho
Simon và tôi. Chai đã gần hết.

- Cái gì dưới đáy thế này? - Simon hỏi.

- Chuột, - Quan nói. - Chính vì thế người ta gọi là vang ngâm chuột.
- Có thật thế không?
- Cứ nhìn xem. - Quan chỉ vào đáy chai. - Chuột đây này.

Chúng tôi nhìn. Chúng tôi thấy thứ gì xam xám. Một cái đuôi. Tôi

thoáng nghĩ tôi sẽ nôn. Nhưng thay vào đó, Simon và tôi nhìn nhau và cả
hai phá lên cười lăn lóc. Cười không thể dừng. Chúng tôi cười cho đến khi
nghẹn thở, đau quặn ruột gan.

- Sao chúng mình lại cười nhỉ? - Simon nói hổn hển.
- Chắc chúng mình say mất rồi.

- Anh không cảm thấy say. Anh nghĩ, ờ, tốt quá, thật may là chúng ta còn

sống.

- Em cũng vậy. Anh nhìn những ngôi sao kìa. Hình như chúng to hơn?

Không chỉ sáng hơn, mà còn to hơn? Em cảm thấy mình bé lại, còn mọi vật
dường như lớn hơn.

- Trông em giống một con chuột bé tí, - Quan nói.

Simon chỉ bóng những quả núi nhô lên trên bức tường bao sân:
- Còn những chóp núi kia, - anh nói. - Chúng thật hùng vĩ.
Chúng tôi lặng lẽ, chăm chú ngắm các ngọn núi, Quan huých tôi.

- Em có thể nhìn thấy con rồng, - chị nói. - Hai con rồng sát bên nhau.

Thấy chưa?

Tôi liếc nhìn. Quan chộp lấy vai tôi và xoay tôi đúng vị trí.
- Nhắm chặt mắt lại, - chị ra lệnh. - Gạt lối nghĩ của người Mỹ khỏi đầu.

Nghĩ như người Trung Quốc. Nghĩ như đang mơ. Hai con rồng, một đực,
một cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.