NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 272

- Ăn đi, ăn đi, - tôi nói với nụ cười duyên dáng, rồi chọn một cái đùi gà.

Simon rầu rĩ, trừng trừng nhìn cái chân gà trước kia nhảy nhót. Anh thận
trọng cắn một miếng và nhai, vẻ ngẫm nghĩ. Lát sau, anh lễ phép gật đầu
với bà Đỗ Lili và nói:

- Hừm ừm. Ngon, rất ngon. - Nhìn vẻ rạng rỡ của bà, có thể tưởng như

bà vừa thắng ở vòng cuối cuộc thi nấu ăn.

- Cậu nói thế thật dễ thương.
- Nó ngon thật, - Simon nói. - Không phải tôi nói vì lịch sự đâu.
Tôi thong thả nhai ở mép đùi gà và nhấp một ngụm rượu. Tôi nhai, để nó

lăn trên lưỡi. Không có mùi tiết. Thịt thơm ngon lạ lùng, mềm như nhung!
Tôi cắn sâu thêm, đến tận xương. Tôi uống ngụm nước dùng, vị ngon và
ngậy như bơ. Tôi sục vào nồi và vớt một cái cánh. Tôi nhai và rút ra kết
luận rằng những con gà thả ở sân của Trung Quốc ngon hơn hẳn gà Mỹ
trong bãi chăn thả. Chúng ăn gì mà có hương vị thơm ngon đến thế? Hay vì
có tiết trong nước dùng?

- Em chụp hết mấy cuộn phim? - Simon hỏi.
- Sáu, - tôi nói.
- Vậy chúng ta gọi món này là gà xuân sáu cuộn nhé.

- Nhưng đang là mùa thu.
- Anh gọi thế để tôn vinh bà Đỗ Lili, người không phải là gà mùa xuân

như em nói đâu. - Simon run run và năn nỉ theo kiểu Quasimodo. - Xin bà
chủ, đừng đánh tôi.

Tôi làm dấu thập giá trên đầu anh:

- Thôi được. Ta tha thứ cho ngươi, tên ngốc của ta.
Đỗ Lili giơ chai rượu trong veo:
- Khi cách mạng văn hoá chấm dứt, tôi đã mua chai vang này, - bà tuyên

bố.- Nhưng suốt hai chục năm qua, tôi chẳng có lý do gì để ăn mừng. Tối
nay, tôi có ba lý do, - bà nghiêng chai vào chén của tôi, thở dài một tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.