NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 27

tan vỡ của chúng tôi là kết quả của nhiều thứ: khởi đầu sai lầm, không đúng
thời điểm, nhiều năm quen thói suy ngẫm, lúc im lặng cũng như lúc gần
gũi. Sau mười bảy năm chung sống, cuối cùng tôi nhận ra tôi càng cần anh
nhiều hơn trong đời bao nhiêu, hình như Simon lại càng muốn ít hơn bấy
nhiêu. Chắc vì tôi yêu anh quá nhiều. Anh cũng yêu tôi, chỉ chưa đủ mà
thôi. Tôi ao ước có người coi tôi là số một trong đời. Tôi không muốn nhận
những đầu thừa đuôi thẹo cảm xúc nữa.

Nhưng Quan không hiểu điều đó. Chị không hiểu có người có thể làm ta

đau mà không sao hồi phục nổi. Chị tin vào lời xin lỗi. Chị ngây thơ, cả tin,
tin đủ thứ trên ti vi là thật. Nhìn vào nhà chị: đầy những đồ đạc - nào dao
Ginsu, nào dao thái lát, dao xắt hạt lựu, máy ép, chảo rán kiểu Pháp, cứ
nhắc đến tên loại gì chị mua thứ đó, vì “chỉ mất mười chín đô chín nhăm
xu, đặt bây giờ là được mời chào đến tận nửa đêm”.

- Libby-ah, - hôm nay chị gọi điện cho tôi, - chị có điều này phải kể với

em, những tin rất quan trọng. Sáng nay chị nói chuyện với Lão Lục. Chúng
ta đã quyết định: Em và Simon không nên ly hôn.

- Hay thật, - tôi nói. - Chị đã quyết định. - Tôi đang cân đối quyển séc,

cộng trừ trong lúc giả vờ nghe.

- Chị và Lão Lục. Em nhớ ông ta chứ?

- Anh họ của George, - chồng Quan hình như có họ với mọi người gốc

Hoa ở San Francisco.

- Không, không! Lão Lục không phải anh họ. Sao em quên được nhỉ?

Chị đã kể với em nhiều lần. Một ông già, đầu trọc lóc. Cánh tay khỏe, chân
khỏe, tính nết khỏe. Có hồi lỏng cả tính, lỏng cả đầu! Chặt cụt. Lão Lục
nói…

- Gượm đã. Người không đầu giờ lại bảo em phải làm gì với cuộc hôn

nhân?

- Xì! Chặt cụt đầu từ hơn một trăm năm trước rồi. Giờ trông ổn lắm,

không sao. Lão Lục cho rằng chị, em và Simon, cả ba về Trung Quốc, là
mọi sự OK. OK, Libby-ah?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.