NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 292

những nếp nhăn chúng tôi biết rất rõ song vẫn thấy mới mẻ. Anh dịu dàng
còn tôi hoang dại, rúc, cắn, cả hai chúng tôi lăn qua lăn lại cho đến khi mất
hết mọi hồi nhớ về chúng tôi trước khoảnh khắc đó, vì trong lúc này chúng
tôi y như nhau.

Lúc tôi bước ra sân, Quan tặng tôi một trong những cái cười thoải mái,

ngây thơ nhưng thông cảm của chị.

- Libby-ah, sao em cười thế?
Tôi nhìn Simon.
- Trời không mưa, - tôi đáp. Dù Quan có là chị ruột của tôi hay không

cũng không quan trọng, tôi mừng vì chị đã gợi ý chúng tôi đi Trung Quốc.

Trước mặt chị là cái va li mở, nhét đầy những thứ đồ dùng linh tinh.

Theo lời Quan, Mẹ Lớn để lại những món quà này cho Đỗ Lili, tất cả trừ
cái hộp âm nhạc bằng gỗ rung leng keng bài Nhà trên núi. Tôi lấy máy ảnh
ra và bắt đầu chụp.

Quan cầm món đồ đầu tiên. Simon và tôi cúi xem. Đấy là mô hình Roach

Motel.

- Ở Mỹ, - chị giải thích với Đỗ Lili với vẻ mặt nghiêm trang, - người ta

gọi cái này là nhà nghỉ cho gián. - Chị chỉ vào nhãn hiệu.

- Ái chà! - Đỗ Lili kêu to. - Người Mỹ giàu đến mức làm cả đồ chơi cho

côn trùng! Xì! Xì! - Bà lắc đầu, miệng bà gấp lại khinh bỉ. - Tôi thuật lại
với Simon lời bà nói.

- Đúng, người Mỹ còn nuôi gián bằng các thức ăn ngon. - Quan ngó vào

trong cửa motel. - Đồ ăn ngon thế nên lũ gián chẳng bao giờ muốn bỏ đi.
Chúng ở lại vĩnh viễn.

Đỗ Lili đập vào cánh tay Quan và giả vờ giận:

- Cô tệ lắm nhé! Cô tưởng tôi không biết đây là cái gì hả? - Rồi bà nói

với tôi, giọng háo hức. - Dân Trung Quốc cũng có những thứ y như thế này.
Chúng tôi dùng những mảnh tre, cắt giống thế này và tẩm đầy thứ nhựa cây
ngọt. Chị cô với tôi đã cùng làm với nhau. Làng tôi còn tổ chức các cuộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.