NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 295

- Em thừa biết rồi. - Anh nắm tay tôi và tôi gọi với qua tường. - Quan!

Simon và em đi dạo một lát.

- Đi đâu? - Chị đáp to.

- Loanh quanh thôi.
- Bao giờ về?
- Bất cứ khi nào.

- Biết giờ nào mà lo?
- Đừng lo. - Lúc đó tôi chợt nghĩ đến nơi chúng tôi có thể sẽ tới. Tôi nói

thêm, - nếu hai giờ nữa bọn em không về, chị hãy gọi cảnh sát.

Tôi nghe thấy tiếng càu nhàu vui vẻ với Đỗ Lili bằng tiếng Trung:

- Cô ấy bảo nếu họ bị lạc, hãy gọi điện cho cảnh sát. Điện thoại gì kia

chứ? Chúng ta làm gì có điện thoại…

Chúng tôi đi lặng lẽ, tay trong tay. Tôi nghĩ đến điều nên nói. Tôi chắc

Simon cũng thế. Tôi muốn hòa giải để mọi việc tự nó đâu vào đấy. Tôi
muốn có một lời cam kết để thân thiết hơn, gần gũi về tâm hồn chứ không
chỉ về thể xác. Thế là với những suy nghĩ vẫn-chưa-được-nói ra, chúng tôi
nhằm hướng bức tường bằng đá tách Xướng Miên khỏi thung lũng tiếp đó.

Chúng tôi lang thang qua nhiều ngõ hẻm kín đáo, đan kết các khu với

nhau, chúng tôi xin lỗi các gia đình đang tò mò nhìn chúng tôi chằm chằm,
rồi xin lỗi lần nữa khi họ chạy ra cửa, giơ những đồng xu để bán, những cái
đĩa màu xanh mờ xỉn mà họ khẳng định ít nhất cũng năm trăm năm tuổi.
Tôi chụp vài bức ảnh và hình dung chú thích phù hợp: “Cư dân Xướng
Miên nhìn trừng trừng những kẻ đột nhập”. Chúng tôi ngó vào sân qua các
cổng mở toang và thấy những ông già đang ho, hút thuốc lá quấn, những
người đàn bà trẻ bế con, gò má mũm mĩm của chúng ửng hồng vì rét.
Chúng tôi đi qua một bà già vác bó củi to đặt thăng bằng trên vai. Chúng
tôi mỉm cười với bọn trẻ con, vài đứa bị hở vòm miệng hoặc chân bị tật, và
tôi tự hỏi liệu đấy có phải là kết quả của sự giao phối giữa những người họ
hàng gần không. Chúng tôi cùng nhìn ra điều này, hai kẻ xa lạ trong cùng
một thế giới. Song chúng tôi vẫn nhìn nhận khác nhau, tôi nhăn mặt vì cảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.