NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 296

nghèo khổ, cuộc sống mà Quan đã từng và tôi cũng có thể trải qua. Còn
Simon nhận xét:

- Em thấy không, họ thật may mắn.

- Anh định nói gì?
- Cộng đồng thì nhỏ, lịch sử các gia tộc gắn kết nhiều thế hệ, tập trung

vào những điều cơ bản. Em cần một ngôi nhà, đã có bạn bè giúp làm cho ít
gạch, chẳng cần băn khoăn vì chuyện vay mượn. Sinh nở và chết, yêu
đương và con cái, đồ ăn và ngủ, một căn nhà có phong cảnh, ý anh là em
còn cần gì hơn nữa?

- Lò sưởi trung tâm.

- Anh đang nghiêm túc đây, Olivia. Đây là… ờ, đây là cuộc sống.
- Anh ủy mị quá. Đây là địa ngục, là sự tồn tại tối thiểu.
- Anh vẫn cho là họ may mắn.

- Dù họ không nghĩ thế?
Anh ngừng, rồi cong môi dưới như con chó bun:
- Ừ. - Giọng anh như muốn cãi nhau. Lúc đó tôi nghĩ: Liên quan gì đến

mình kia chứ? Tại sao tôi phải leo thang thành cuộc chiến lương tâm, phải
trái? Người dân ở đây chẳng quan tâm chúng tôi nghĩ gì. Thôi đi, tôi tự
nhủ.

- Em cho là có thể hiểu ý kiến của anh, - tôi nói. Lúc Simon mỉm cười,

cơn tức của tôi lại bùng lên.

Con đường mòn dẫn lên đồi. Lúc đi quanh đỉnh đồi, chúng tôi phát hiện

hai cô bé và một cậu bé khoảng năm, sáu tuổi đang chơi trên đất. Xa hơn
chỗ chúng khoảng mươi mét là bức tường bằng đá cao và mái vòm, chắn
tầm nhìn của chúng tôi. Bọn trẻ ngước nhìn, thận trọng và cảnh giác, mặt
và quần áo của chúng lấm lem đầy bùn.

- Ni hau? - Simon nói giọng đặc Mỹ. - “Các cháu khỏe không?” là một

trong vài câu tiếng Trung ít ỏi mà anh biết. Bọn trẻ con chưa kịp chú ý, tôi
rút chiếc Leica ra bấm liền năm kiểu. Bọn trẻ cười khúc khích, rồi tiếp tục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.