NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 311

gọi hồn ấy. Nào, anh nhớ ra chưa? Elza đã nói những gì? Anh hãy quên cô
ấy đi, hãy lo đến cuộc sống của mình. Anh có hiểu gì không? Quan bịa ra
đấy. Chị ấy nói dối! Tôi đã nhờ chị ấy nói thế.

Simon cười khẽ.

- Olivia, em hành động thật điên rồ. Em tưởng anh tin cái trò gọi hồn vớ

vẩn ấy à? Anh tưởng cả hai chúng ta làm vừa lòng Quan.

Tôi nức nở:
- Đúng, cười mãi… Chỉ có điều đấy không phải trò đùa, Simon ạ, Elza ở

đấy thật! Tôi thề là cô ấy ở đấy, tôi đã nhìn thấy cô ấy. Anh có biết cô ấy
nói gì không? Quên cô ấy ư? Ô không, mẹ kiếp! Cô ấy van xin anh hãy
quên tôi. Cô ấy bảo hãy đợi…

Simon vỗ bàn tay lên trán:
- Nhưng em không bao giờ từ bỏ, đúng không?
- Tôi từ bỏ? Anh mới không bao giờ từ bỏ cô ấy!

Mắt Simon nheo lại:
- Em muốn biết vấn đề thực sự là gì không? Em dùng Elza làm bung

xung cho mọi thứ thiếu tự tin của em. Em đã làm cho cô ấy thành quan
trọng trong đời em, hơn cả trong đời anh. Em chưa bao giờ biết cô ấy,
nhưng em hướng mọi nghi ngờ bản thân vào cô ấy…

Tôi bịt tai lại. Lúc anh vẫn tiếp tục chất những phân tích vô lý, giả hiệu

lên tôi, tôi nặn óc tìm một vũ khí khác, một viên đạn cuối cùng, chí tử,
trúng tim. Chính lúc đó tôi chợt nhớ ra tôi đã đọc trộm mấy bức thư Elza
gửi Simon, những tên cưng nựng, âu yếm của họ, những lời hứa thời thanh
xuân của họ. Tôi quay sang anh:

- Anh tưởng em điên ư? Có lẽ là như thế, vì ngay lúc này em có thể nhìn

thấy cô ấy! Phải, Elza! Cô ấy đang đứng ngay trước mặt anh. Cô ấy chỉ nói:
“Thiên thần Buns, anh tưởng em không quan trọng sao?”. - Mặt Simon
đông cứng lại. - “Anh hãy đợi nhé, chúng ta đã định trồng cây cùng nhau,
mỗi năm một cây”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.