NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 313

20. THUNG LŨNG TƯỢNG

Simon vẫn chưa về. Tôi nhìn đồng hồ. Một giờ nữa trôi qua. Tôi hình

dung anh đang nổi đóa. Tốt thôi, cứ để anh chàng chết cóng ở đấy. Chưa
đến buổi trưa. Tôi rút một cuốn sách bìa mềm và trèo lên giường. Giờ đây,
chuyến đi Trung Quốc đã thất bại thảm hại. Simon sẽ phải ra đi. Như thế là
khôn ngoan nhất. Song le, anh ta không biết tí tiếng Trung nào. Đây là làng
của Quan, và chị là chị của tôi. Còn bài báo, tôi sẽ mang những ghi chép từ
đây về, tìm người biên tập thành một bài hoàn chỉnh.

Quan gọi to đã đến giờ ăn trưa. Tôi thu hết bình tĩnh, sẵn sàng đối mặt

với cuộc thẩm vấn kiểu Tàu. “Simon đâu?” - chị sẽ hỏi: “Ái dà, tại sao các
em hay cãi nhau thế?”. Quan đang trong phòng chính, đặt một bát bốc hơi
nghi ngút lên bàn.

- Thấy chưa? Đậu phụ, mộc nhĩ, dưa góp. Em muốn chụp ảnh không? -

Tôi chẳng muốn ăn, cũng chẳng thiết chụp ảnh. Đỗ Lili bươn bả vào phòng,
bưng nồi cơm và ba cái bát. Chúng tôi bắt đầu ăn, hay đúng hơn là họ ăn,
hăm hở, phê phán.

- Lúc đầu nhạt quá, - Quan phàn nàn. - Giờ lại mặn quá. - Đây có phải là

lời úp mở về Simon và tôi không? Vài phút sau, chị bảo tôi, - Sáng nay trời
nắng to, thế mà bây giờ lại mưa kìa. - Chị ví von cuộc cãi vã của tôi với
Simon? Nhưng suốt bữa ăn, chị và Đỗ Lili không hề nhắc đến tên anh.
Thay vào đó, họ nói chuyện thân mật về người làng, về những cuộc cưới
hỏi và bệnh tật, những thảm kịch bất ngờ và kết cục vui vẻ trong ba chục
năm qua, tôi không hề quan tâm đến mọi chuyện đó. Tai tôi mải ngóng ra
cổng, đợi tiếng cót két và đóng sầm của Simon trở về. Tôi chỉ nghe thấy
tiếng mưa rơi, lộp độp vô nghĩa.

Ăn xong, Quan nói chị và Đỗ Lili đến hội trường xã thăm Mẹ Lớn. Tôi

có muốn đi cùng không? Tôi hình dung Simon về đến nhà, tìm tôi, anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.