NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 314

càng khó chịu, lo lắng, thậm chí điên rồ hơn. Khốn kiếp, anh sẽ không lo
mà là tôi.

- Em nghĩ là em sẽ ở nhà, - tôi bảo Quan. - Em sắp xếp lại các phụ tùng

máy ảnh và các ghi chép ít lâu nay.

- Thôi được, khi nào làm xong, em đi thăm Mẹ Lớn nhé. Lần cuối cùng

mà. Ngày mai chúng ta sẽ làm đám ma.

Cuối cùng, khi chỉ còn một mình, tôi phân loại phim, kiểm tra độ ẩm.

Thời tiết này thật tệ! Ẩm ướt và giá buốt dù mặc tới bốn lớp quần áo, tôi
vẫn cảm thấy da lạnh và ẩm, ngón chân tê cóng. Sao tôi lại ưu tiên những
thứ lộng lẫy hơn quần áo ấm?

Trước khi đi Trung Quốc, Simon và tôi đã bàn nên mang những gì. Tôi

đóng một va li to, một chăn lông vịt, một túi đựng máy. Simon nói anh chỉ
có hai vali xách tay, và giễu tôi:

- Này, đừng nhờ anh kéo lê đống đồ đồng nát thừa của em đấy nhé.
Tôi đập lại:
- Ai nhờ anh?

Anh trả đũa bằng câu chế nhạo nữa:
- Em không nhờ mà mong.
Sau nhận xét đó, tôi quyết không để Simon giúp tôi dù anh có năn nỉ.

Giống nhà thám hiểm đầu tiên đối mặt với đàn bò đực và một sa mạc phải
vượt qua, tôi làm bản kiểm kê hành lý của mình lâu và chi li. Tôi quyết
định giảm hành lý xuống mức tự cung tự cấp: một vali kéo có bánh xe và
một túi đựng máy ảnh. Tôi loại ra mọi thứ không cần thiết lắm. Bỏ đầu đĩa
xách tay, các CD, kem tẩy da chết, nước se da, kem trẻ hóa da, máy sấy tóc
và dầu dưỡng tóc, hai quần chẽn và áo tunic hợp bộ, một nửa đồ lót và bít
tất, vài cuốn tiểu thuyết tôi định đọc trong mười năm qua, một túi mận khô,
hai trong ba cuộn giấy vệ sinh, một đôi ủng nhăn và buồn nhất là một áo
vét màu đỏ thắm. Quyết đến một nơi định sẵn, tôi dự đoán thời tiết nhiệt
đới, mong có một đêm đặc biệt được xem kịch hát Trung Quốc, mà không
hề hỏi nơi đó có điện không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.