NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 316

Sau năm phút cố thuyết phục mình đủ lý lẽ, tôi chạy đến hội trường xã

tìm Quan.

Trong đường hầm của mái vòm thứ hai, Quan và tôi tìm thấy cái áo

khoác của Simon trên mặt đất, nhàu nát như một cái xác gãy vỡ. Hãy thôi
thút thít đi, tôi tự nhủ. Khóc lóc có nghĩa là mi nghĩ việc xấu nhất đã xảy ra.

Tôi đứng ở đầu gờ vào hẻm núi và nhìn xuống, tìm kiếm một thoáng

động đậy. Hàng loạt cảnh khác nhau lướt trong đầu tôi. Simon giờ đang mê
sảng, ăn mặc nửa vời lang thang trong hẻm núi. Những tảng đá lăn từ đỉnh
núi xuống. Cậu thanh niên giờ không phải là người chăn bò mà là một tên
cướp hiện đại, ăn trộm hộ chiếu của Simon. Tôi buột miệng nói với Quan:

- Bọn em gặp mấy đứa trẻ con, chúng nó la hét ngăn bọn em. Sau đó một

cậu với mấy con bò gọi chúng em là đồ ngu… Em rất hoảng. Em hơi cáu,
còn Simon thì… anh ấy cố tỏ ra dễ thương nhưng sau đó như hóa điên. Ờ,
em nói gì nhỉ, ý em không phải thế. - Trong đường hầm kín đáo, lời lẽ của
tôi vang vang vừa như xưng tội vừa không thành thật.

Quan buồn bã, lặng lẽ lắng nghe. Chị không nói gì giảm nhẹ mặc cảm tội

lỗi của tôi. Chị không trả lời với vẻ lạc quan giả dối là mọi sự sẽ tốt đẹp.
Chị kéo khóa cái ba lô mà Đỗ Lili một mực bắt mang theo. Chị trải một
tấm choàng

1

lên mặt đất, thổi phồng tấm nệm, sắp xếp cái lò nho nhỏ dùng

đi cắm trại và bình nhiên liệu dự phòng.

- Nếu Simon trở về nhà Mẹ Lớn, - chị suy luận bằng tiếng Trung. - Đỗ

Lili sẽ cử người đến báo cho chúng ta. Nếu cậu ấy trở lại nơi này, em sẽ ở
đây giúp cậu ấy sưởi ấm. - Chị xòe ô.

- Còn chị đi đâu?
- Nhìn quanh một cái, vậy thôi.

- Nhỡ anh ấy bị lạc?
- Meiyou wenti. Đừng lo, - chị bảo tôi. - Đây là ngôi nhà hồi bé của chị.

Chị biết từng tảng đá, từng khúc ngoặt, từng chỗ rẽ như những người bạn
thân. - Chị bước ra, dấn thân vào màn mưa phùn.

Tôi gọi với:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.