NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 332

là người có thật? Rằng chị là Nunumu? Nếu tất cả đều là thực, các câu
chuyện chị kể suốt từng ấy năm… hẳn chị kể cho tôi nghe vì một lý do.

Tôi hiểu lý do ấy. Tôi hiểu từ khi tôi còn bé, hiểu tường tận. Tôi đã chôn

vùi lý do ấy vào nơi an toàn từ lâu, giống như chị đã làm với cái hộp âm
nhạc. Vì cảm thấy có lỗi, tôi lắng nghe những câu chuyện của chị, trong khi
vẫn giữ nguyên những nghi ngờ và sự tỉnh táo của mình. Hết lần này đến
lần khác, tôi từ chối cho chị thứ chị muốn nhất. Chị nói:

- Libby-ah, em nhớ không?
Tôi hay lắc đầu, tuy thừa biết chị mong là tôi sẽ nói:
- Có Quan ạ, lẽ tất nhiên là em nhớ. Em là cô Banner… - Libby-ah, - lúc

này tôi nghe Quan nói, - em đang nghĩ gì thế?

Môi tôi đờ ra:
- Ồ. Chị biết rồi. Simon. Em đang nghĩ và thấy mọi việc ngày càng xấu

hơn.

Chị bước tới ngồi sát cạnh tôi. Chị xoa bóp những ngón tay lạnh giá của

tôi và ngay lập tức, những luồng hơi ấm chạy khắp mạch máu tôi.

- Chúng ta nói chuyện gì đi? Nói chuyện linh tinh thôi, được không? Nói

về bộ phim chúng ta đã xem. Về cuốn sách em đang đọc. Hoặc về thời tiết,
không, không, đừng nói về chuyện này, kẻo em lại lo. Thôi được, nói về
chuyện chính trị vậy, chuyện em bỏ phiếu cho ai, chị bỏ cho ai để tranh
luận. Sau đó em sẽ không nghĩ ngợi quá nhiều nữa.

Tôi lúng túng. Tôi nhếch cười đáp lại.
- Chà! Thôi, đừng nói chuyện nữa. Chị nói thôi. Ừ, em chỉ lắng nghe.

Xem nào, chị nói về gì nhỉ?... À! Chị kể em nghe chuyện về cô Banner, vì
sao cô ấy quyết định tặng chị hộp âm nhạc.

Tôi nín thở:
- Vâng. Chắc rồi.
Quan chuyển sang tiếng Trung:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.