NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 337

21. KHI BẦU TRỜI RỰC CHÁY

Lúc trước chị và Dị Ban ở trong cái hang có hồ lấp lánh, một ngôi làng

bằng đá ven hồ. Khi ở đó, Libby-ah, chị đã làm một việc kinh khủng, dẫn
đến việc khác. Chị đã biến ngày cuối cùng của chị trên trái đất này thành
một ngày dối trá.

Trước hết, chị hủy lời hứa với cô Banner. Chị làm thế vì lòng tốt. Chị kể

với Dị Ban sự thực:

- Cô Banner chỉ giả vờ với Cape. Cô ấy muốn bảo vệ anh, để chắc chắn

anh được an toàn. Anh thấy đấy, giờ anh đã ở đây.

Giá em nhìn thấy mặt Dị Ban lúc ấy! Nhẹ nhõm, vui sướng, phẫn nộ, rồi

hoảng hốt - giống như lá cây đổi màu, tất cả các mùa xảy ra cùng một lúc.

- Tôi còn sống thì hay ho gì nếu cô ấy không ở bên tôi? - Dị Ban kêu lên.

- Tôi sẽ giết chết thằng chó đẻ Cape. - Anh ta nhảy bật lên.

- Chao ôi! Anh định đi đâu?
- Tìm cô ấy, đưa cô ấy đến đây.

- Không, không, anh không được đi. - Lúc đó, chị nói dối câu đầu tiên

trong ngày:

- Cô ấy biết cách đến đây. Cô ấy và tôi đã đến đây nhiều lần. - Trong

lòng, tôi rất lo cho cô Banner, vì đương nhiên câu vừa rồi là nói dối. Vì thế
tôi nói dối câu thứ hai. Tôi xin lỗi, nói tôi cần một chỗ riêng tư, nghĩa là tôi
phải tìm một nơi kín đáo để đi tiểu. Tôi cầm chiếc đèn theo, vì biết nếu tôi
mang nó đi, Dị Ban sẽ không thể tìm được đường ra khỏi hang. Rồi tôi vội
vã đi qua những chỗ ngoặt, chỗ rẽ của đường hầm, nguyền rằng sẽ đưa cô
Banner về.

Lúc trèo ra khỏi lòng quả núi, tôi cảm thấy như được tái sinh. Đang là

ban ngày, nhưng bầu trời trắng chứ không xanh, chẳng có màu sắc gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.