NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 340

người Thờ phụng Jesus mặc đồ đen bóng ngày Chủ nhật - giống như con
bướm và bốn con bọ cánh cứng chen nhau chết trên nền đá. Ôi chao! Sao
nhanh thế! Tôi vừa nghe thấy tiếng họ kêu vang vọng trong phòng. Tôi lắng
nghe kỹ hơn. Không có tiếng vang nhưng…

- Cô Banner? - Tôi gọi. Cô nhấc đầu. Tóc cô tung tơi, miệng cô là cái lỗ

đen ngòm, lặng lẽ. Máu tung toé trên ngực cô. Chao ôi, hay cô chết thật
rồi?

- Cô Banner, cô là ma?
Cô rên rỉ rồi lắc đầu. Cô chìa tay ra.
- Giúp tôi với, cô Moo. Chân tôi bị gãy.

Lúc bước tới chỗ ban thờ, tôi tưởng những người nước ngoài kia cũng sẽ

nhỏm dậy. Nhưng họ vẫn im lìm, bàn tay chắp lại, ngủ vĩnh viễn trong
vũng máu tươi. Tôi ngồi xổm cạnh cô.

- Cô Banner, - tôi thì thào, lục tìm các góc phòng. - Cape đâu?
- Chết rồi, - cô trả lời.

- Chết! Thế ai giết…
- Lúc này nói chuyện ấy tôi không thể chịu nổi. - Tiếng cô run rẩy, bồn

chồn làm tôi nghĩ hay là cô ta… Nhưng không, tôi không thể hình dung cô
Banner giết người. Rồi tôi nghe thấy cô hỏi, vẻ mặt sợ hãi. - Kể nhanh lên.
Dị Ban… Dị Ban đâu?

Lúc tôi nói anh ta đã yên ổn trong hang, mặt cô chùng xuống vì nhẹ

nhõm. Cô nức nở không ngừng. Tôi cố an ủi cô.

- Cô sắp đoàn tụ với anh ấy rồi. Hang ấy không xa mấy đâu.
- Tôi không thể đi dù chỉ một bước. Chân tôi… - Cô kéo váy và tôi thấy

cẳng chân phải của cô sưng vù, một mẩu xương lòi ra. Tôi lại nói dối câu
thứ ba:

- Không đến nỗi tệ lắm đâu. Hồi tôi đang lớn, một người có cái chân như

thế này vẫn có thể trèo lên núi, không sao đâu. Lẽ tất nhiên là người nước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.