NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 348

22. KHI SÁNG, TỐI NHƯ NHAU

Lúc Quan kể xong, những vì sao đã mờ trên bầu trời đang rạng dần. Tôi

đứng bên gờ, tìm kiếm bất cứ mọi chuyển động nào giữa những cái bóng
rậm rạp.

- Em có nhớ chúng ta chết ra sao không? - Quan hỏi từ phía sau.
Tôi lắc đầu, nhưng lúc nhớ lại tôi luôn cho đấy là một giấc mơ: những tia

sáng lóe của lò sưởi, thớ của bức tường đá. Một lần nữa, tôi có thể nhìn
thấy nó, cảm thấy nó, sợ thắt ruột. Tôi có thể nghe thấy tiếng ngựa khụt
khịt, chúng sốt ruột gõ móng lúc sợi thừng thô ráp quàng lên bả vai tôi, rồi
xiết quanh cổ tôi. Tôi hớp từng ngụm không khí, mạch trên cổ tôi đập dồn.
Có ai đó xiết tay tôi - là Quan, nhưng tôi sửng sốt thấy chị trẻ hơn và có
miếng đắp trên một mắt. Tôi định bảo chị đừng bỏ tay ra, thì lời nói vụt tắt
trên miệng và tôi bay vút vào không trung. Tôi cảm thấy hăng hái, nỗi sợ
rơi trở lại trái đất lúc tôi lao qua không khí. Không hề đau đớn! Được giải
thoát mới tuyệt vời làm sao! Song tôi vẫn chưa được thoát hẳn. Vì Quan
vẫn đang nắm chặt bàn tay tôi.

Chị lại xiết tay tôi lần nội.

- Em nhớ chứ hả?
- Em nghĩ là chúng ta bị treo cổ. - Môi tôi đờ đẫn trong buổi sáng giá

buốt.

Quan cau mày:

- Treo cổ? Hừ. Đừng nghĩ thế. Hồi ấy, quân Mãn Châu không treo cổ.

Quá rắc rối. Mà cũng không có cây.

Tôi thất vọng ghê gớm khi bị bảo là sai:
- Thế chuyện xảy ra như thế nào?

Chị nhún vai:
- Chị không biết. Vì thế chị mới hỏi em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.