NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 349

- Thế ư! Chị mà lại không nhớ chúng ta chết ra sao?
- Xảy ra nhanh quá! Vừa đứng ở đây, một phút sau đã tỉnh dậy ở kia.

Một thời gian dài đã trôi qua. Lúc hiểu ra thì chị đã chết. Y như lúc chị
nhập viện, bị sốc điện. Chị tỉnh dậy, này, tôi ở đâu? Ai mà biết được, quãng
đời cuối cùng có khi bị tắt đột ngột, mình biến nhanh sang cõi khác. Ma
Thương nhân cho là ông ta chết như thế. Phù! Thế là chết! Chỉ còn lại hai
bàn chân.

Tôi cười:
- Khỉ thật! Em không thể tin chị đã kể hết chuyện mà vẫn không biết

đoạn kết?

Quan chớp chớp mắt:

- Đoạn kết? Em chết, đấy không phải là đoạn kết chuyện. Chỉ có nghĩa là

câu chuyện chưa kết thúc… Này, nhìn xem! Mặt trời sắp lên rồi. - Chị duỗi
chân tay. - Bây giờ chúng ta đi tìm Simon. Mang đèn pin, cả chăn nữa. -
Chị lao lên trước, biết chắc đường về. Tôi biết chúng tôi nhằm đến đâu: cái
hang, nơi Dị Ban đã hứa ở lại, nơi tôi hy vọng có thể Simon đến đó.

Chúng tôi khó nhọc đi theo lối mòn bở nát, thận trọng đặt từng bước

chân. Má tôi ngứa ran lúc hơi ấm tràn ngập. Ít ra tôi cũng sẽ nhìn thấy cái
hang đó, vừa hy vọng vừa nguyền rủa. Chúng tôi sẽ tìm thấy gì? Simon,
run lập cập nhưng còn sống? Hay Dị Ban vẫn đợi cô Banner mãi mãi?
Trong lúc nghĩ ngợi, tôi dẫm lên một đống đá vụn chảy và trượt ngã ra sau.

- Cẩn thận! - Quan kêu to.

- Tại sao ai cũng bảo cẩn thận khi đã quá muộn? - Tôi nhổm dậy.
- Không quá muộn đâu. Lần sau em có thể không bị ngã. Nào, nắm lấy

tay chị.

- Em không sao. - Tôi gập chân. - Thấy chưa. Không bị gãy xương. -

Chúng tôi tiếp tục trèo, cứ vài giây Quan lại ngoảnh nhìn tôi. Tôi bắt gặp
một cái hang. Tôi ngó vào, tìm dấu hiệu của cuộc sống trước kia, thời tiền
sử hoặc mới gần đây. - Chị Quan, Dị Ban và dân làng Xướng Miên rồi ra
sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.