NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 352

lẽ là người bất tử. Ông ta để tóc dài và để râu như người”. Chị chưa bao giờ
tận mắt nhìn thấy ông ta. Nhưng nghe đồn ông ta chỉ xuất hiện vào lúc bình
minh hay hoàng hôn, khi ánh sáng cân bằng với bóng tối. Ông ta đi giữa
các ngôi mộ, tìm một người đàn bà đã chết. Vì không biết mộ nào là của cô
ta, ông ta trông nom tất cả.

- Họ nói về… Dị Ban? - Tôi nín thở.

Quan gật:
- Có lẽ chuyện này bắt đầu khi Dị Ban còn sống, đang đợi cô Banner.

Nhưng hồi chị lên sáu - ngay sau khi chị chết đuối ít lâu - chị đã nhìn thấy
anh ta bằng thị giác của người âm, giữa các ngôi mộ. Hồi đó, anh ta đã
thành ma thật rồi. Chị đang ở chính khe núi này, đi nhặt củi. Mặt trời đang
lặn khoảng nửa giờ, chị nghe thấy tiếng hai người đàn ông cãi nhau. Chị
lang thang giữa các ngôi mộ và thấy họ đang xếp đá.

- Thưa các bác, - chị nói rất lễ phép, - các bác đang làm gì thế ạ?

Người hói đầu rất khó tính.
- Mẹ kiếp! - Ông ta nói. - Hãy nhìn xem, bây giờ mày có cả hai mắt rồi.

Mày nghĩ chúng tao đang làm gì hả?

Người tóc dài lịch sự hơn:

- Nhìn đây, cô bé! - Anh ta nói. Anh ta giơ lên một tảng đá hình dạng

giống cái đầu rìu. - Giữa cuộc sống và cái chết, có một nơi con người có thể
cân bằng những thứ không thể. Chúng ta đang tìm nơi đó đây. - Anh ta cẩn
thận xếp tảng đá đó lên trên tảng khác. Nhưng cả hai tảng đổ nhào và rơi
vào chân người hói.

- Mẹ mày! - Lão hói rủa. - Suýt nữa mày đập gãy chân tao. Nhênh nhang

gớm. Chỗ ấy không ở trong tay mày đâu, đồ ngu ạ. Có dùng cả thân xác lẫn
đầu óc mày mới tìm ra.

- Đấy là Lão Lục?

Chị cười toét:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.