NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 353

- Chết đã hơn một trăm năm mà vẫn hay rủa! Chị phát hiện ra rằng Lão

Lục và Dị Ban vẫn còn vương vấn, chưa siêu thoát được sang thế giới bên
kia vì họ còn quá nhiều tiếc nuối tương lai.

- Làm sao chị tiếc nuối tương lai được? Nghe vô lý quá.

- Không ư? Em nghĩ mà xem, nếu chị tiếc nuối một chuyện và khi

chuyện đó xảy ra, chị sẽ cảm thấy lẽ ra chị không nên làm thế. Em vẫn còn
mắc kẹt. Giống Lão Lục. Lão tiếc đã làm mục sư tin là ông ta giết Cape và
mấy tên lính. Muốn dạy cho mình một bài học, lão quyết kiếp sau sẽ thành
vợ mục sư. Nhưng mỗi khi nghĩ đến tương lai - Chủ nhật nào lão cũng sẽ
phải lắng nghe Amen thế này, Amen thế khác -, lão lại bắt đầu rủa xả. Làm
sao lão có thể thành vợ mục sư khi tính xấu của lão vẫn xấu nguyên? Chính
vì thế lão mắc kẹt lại.

- Còn Dị Ban?
- Khi không tìm thấy cô Banner, anh ta tưởng cô ấy đã chết. Anh ta trở

nên buồn bã. Sau đó anh ta băn khoăn liệu cô ấy có trở về với Cape không.
Anh ta ngày càng rầu rĩ hơn. Khi Dị Ban chết anh ta bay lên thiên đường
tìm cô Banner, và không thấy cô ta ở đấy, Dị Ban tin rằng cô ấy ở cùng
Cape dưới địa ngục.

- Anh ấy chưa bao giờ nghĩ là cô ta đến Cõi Âm?
- Thấy chưa! Đấy là việc xảy ra khi em bị kẹt lại. Những việc tốt lành có

vào đầu em đâu? Hừm ừm. Còn những việc xấu? Rõ là nhiều.

- Vậy là anh ta vẫn kẹt lại?

- Ồ không- không- không- không- không! Chị đã kể với anh ta về em.
- Kể cái gì?
- Em là người ở đâu. Em sinh ra khi nào. Giờ anh ấy đang đợi em. Ở một

nơi nào đó ngay tại đây.

- Là Simon ư?
Quan cười rộng mở và chỉ vào một tảng đá to. Đằng sau nó, nhìn rất rõ

một cái khe hẹp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.