NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 56

- Mẹ đã nhìn thấy việc ấy sẽ đến, - bà nói và thở ra thật sâu, - từ mười

năm trước kia. Con có nhớ hồi Simon đến Hawaii và bỏ mặc con ở nhà
trong lúc con bị cúm không?

- Con bảo anh ấy đi đấy. Chúng con có vé máy bay không được hoàn trả

tiền và anh ấy chỉ có thể bán được một vé. - Sao tôi lại bảo vệ anh ta nhỉ?

- Con đang ốm. Lẽ ra nó nên nấu cho con bát súp gà hơn là nhảy nhót

trên bãi biển.

- Anh ấy nhảy nhót với bà nội. Bà cụ bị đột quỵ, - tôi bắt đầu rền rĩ như

một đứa trẻ.

Mẹ tôi mỉm cười thông cảm.

- Con yêu à, con không phải phủ nhận nữa. Mẹ biết con nghĩ gì mà. Mẹ

là mẹ của con, nhớ chưa? - Bà dụi tắt điếu thuốc trước khi khoác vẻ thực tế
của một người làm công tác xã hội, - Simon yêu con chưa đủ, vì nó thiếu
tình yêu, chứ không phải con. Con là người hết sức đáng yêu. Con không
có gì sai trái hết.

Tôi gật đầu kiên quyết:
- Mẹ à, bây giờ con có việc phải làm đây.

- Con cứ đi đi. Mẹ uống thêm tách cà phê nữa. - Bà nhìn đồng hồ rồi nói,

- nhân viên vệ sinh phun thuốc diệt côn trùng ở căn hộ của mẹ lúc mười
giờ. Mẹ muốn đợi thêm một giờ nữa mới về cho an toàn.

Lúc này tôi ngồi bên bàn, không thể làm việc được và hoàn toàn kiệt

quệ. Làm thế quái nào mà mẹ biết dung lượng tình yêu của tôi kia chứ? Mẹ
than thở quãng thời gian chung sống với Bob là lãng phí kinh khủng. Thế
còn thời gian bà không dành cho tôi thì sao? Không phải là lãng phí ư? Sao
hiện giờ tôi lại dành hết sức lực để nghĩ đến chuyện này làm gì? Tôi lại
thành một đứa trẻ sụt sùi tủi thân lần nữa. Hồi mười hai tuổi thì tôi thế thật,
úp mặt xuống giường, một góc chiếc gối nhét vào miệng để Quan không
nghe thấy những tiếng thút thít của tôi.

- Libby-ah, - Quan thì thào, - sao thế? Em ốm à? Hay ăn quá nhiều bánh

quy Giáng sinh? Lần sau chị sẽ không làm ngọt thế nữa… Libby-ah, em có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.