NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 64

Bí mật thứ hai của tôi còn tệ hơn.
Nó xảy ra ngay sau khi cô Banner nói với tôi rằng cô đã mất cả gia đình

lẫn hy vọng. Tôi nói tôi có quá nhiều hy vọng, tôi có thể dùng phần dư thừa
của mình cầu cho người yêu của cô hồi tâm và trở về. Câu này làm cô rất
hài lòng. Thế là tôi cầu nguyện, ít nhất cũng một trăm ngày.

Một buổi tối, tôi đang ngồi trên ghế trong phòng cô Banner. Chúng tôi

nói chuyện, nói mãi. Khi đã cạn những lời than phiền thông thường, tôi hỏi
có thể chơi cái hộp âm nhạc của cô không. Được, được chứ, cô nói. Tôi mở
hộp. Không có chìa khoá. Ở trong ngăn kéo ấy, cô bảo. Ái chà! Cái gì thế
này? Tôi nhặt một pho tượng bằng ngà lên và giơ ra trước mắt. Nó có hình
một người phụ nữ khoả thân. Rất khác thường. Tôi nhớ đã nhìn thấy thứ
này một lần. Tôi hỏi pho tượng này ở đâu ra.

- Của người yêu tôi đấy, - cô nói. - Cán của cây can. Khi cây can g ã y,

anh ấy tặng tôi làm kỷ niệm.

Trời đất ơi! Lúc đó tôi biết người yêu của cô Banner chính là tên phản

bội, Tướng Cape. Vậy mà suốt một thời gian, tôi đã cầu nguyện cho hắn trở
về. Chỉ nghĩ đến điều đó, da đầu tôi đã nhăn lại.

Điều bí mật thứ hai của tôi là thế đấy: Tôi đã biết hắn là ai. Còn điều thứ

ba là: Tôi bắt đầu cầu nguyện cho hắn cứ ở xa mãi mãi.

Để chị nói với em, Libby-ah, chị không biết cô ấy thèm khát tình yêu đến

chừng nào, bất cứ loại gì. Tình yêu ngọt ngào không kéo dài, và quá khó
khăn để tìm thấy. Nhưng tình yêu đồi bại lại có quá nhiều, đủ lấp đầy lỗ
hổng! Đấy là thứ cô ta đã quen, đấy là thứ cô ta sẽ chộp lấy ngay khi nó trở
lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.