NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 78

biết đọc. Nhưng người ta vẫn vui mừng nhận các cuốn sách mỏng. Họ dùng
để nhét vào bên trong quần áo mùa đông. Họ đậy lên bát cơm chống ruồi.
Họ dán kín các kẽ nứt trên tường. Cứ vài tháng, một con tàu từ Quảng
Châu chở đến những hòm sách này. Mỗi tuần, vào ngày thứ sáu, chúng tôi
phát đi rất nhiều. Chúng tôi không biết rằng thực ra, chúng tôi đã gieo rắc
cho dân chúng nhiều nỗi phiền muộn trong tương lai.

Lúc chúng tôi về Ngôi nhà của Ma Thương nhân, vui vẻ và tay không,

Lão Lục sẽ có một buổi biểu diễn nho nhỏ cho chúng tôi xem. Lão trèo lên
cột, rồi nhanh chóng đi men theo gờ mái nhà trong lúc chúng tôi há hốc
miệng và kêu:

- Đừng ngã! - Lão đi loanh quanh và cầm một viên gạch, đặt lên đầu, rồi

xếp lên trên một tách trà, rồi một cái bát, một cái đĩa, mọi thứ khác kích cỡ
và trọng lượng. Lão lại đi trên gờ mái rất hẹp, trong lúc chúng tôi vừa la hét
vừa cười. Tôi cho là lão cố gỡ lại thể diện lần ngã xuống nước cùng cô
Banner và cái rương của cô.

Ngày thứ bảy, cố nhiên chúng tôi đến Nhà Nguyện, ở đó suốt buổi chiều,

trò chuyện trong sân, ngắm hoàng hôn, những vì sao hoặc cơn dông chớp
nhoáng. Thỉnh thoảng tôi hái những cái lá ở bụi cây mọc trong sân. Lão
Lục hay mắng tôi:

- Đấy không phải là một bụi cây thường. Là cây thiêng. Nhìn này.

Lão đứng, dang thẳng hai cánh tay như một bóng ma đi trong đêm, quả

quyết rằng lúc này sức mạnh tự nhiên đang chảy từ cành cây vào chân tay
lão.

- Cô ăn lá đi, - lão bảo, - cô sẽ thấy yên ổn, thăng bằng trong lòng, thấy

người khác chỉ là trò cười.

Thế là Chủ nhật nào tôi cũng lấy lá cây ấy pha trà, như một món quà cảm

ơn buổi diễn của Lão Lục. Cô Banner thường uống cùng. Tuần nào tôi cũng
nói:

- Này Lão Lục, lão nói đúng, thứ trà pha bằng lá cây ấy làm con người

cảm thấy bình yên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.