NHỮNG LINH HỒN CHẾT - Trang 136

kịch

}, - thì bỗng nhiên những lời nói không tránh được đập vào tai họ như

một tiếng sấm, làm họ bừng tỉnh, thấy mình đang ở trên mặt đất và đứng
trên quảng trường hàng Cỏ, cạnh một tiệm rượu, trước cái cảnh sống
thường lệ hàng ngày.
Một cái lắc cuối cùng nữa, rồi chiếc britska chui lọt qua cổng khách sạn,
như qua cánh cửa của một cái bẫy. Pêtruska ra đón Tsitsikôp, đưa một tay
đỡ chủ xuống xe, còn tay kia thì túm túm vạt áo dài của hắn, không muốn
để bay phất phơ. Người hầu khách sạn cũng chạy ra, tay cầm nến, khăn vắt
vai. Chủ về làm cho Pêtruska vui, nhưng hắn không hề để lộ ra một vẻ gì
cả; họa chăng khi trao đổi một cái liếc mắt với Xêlifan, hình như bộ mặt
khắc khổ của hắn mới tươi lên được một chút.
- Ngài đi đường được tốt lành chứ ạ? Người hầu, vừa soi đèn cho Tsitsikôp
lên thang gác, vừa hỏi.
Đến bậc bằng giữa thang, Tsitsikôp đáp:
- Tốt, còn chú mày thế nào? Khỏe chứ?
Người hầu cúi gập người lại, cung kính nói:
- Ơn Chúa, thưa ngài, cũng bình thường; hôm qua có một người khách nhà
binh đến trọ, một trung úy; ở buồng mười sáu.
- Một trung úy?
- Cháu không được biết ông ta là ai, nhưng ông ta từ Riazan đến và có
những con ngựa hồng bờm đen, chân đen đẹp lắm.
- Tốt, tốt, chú mày cứ ăn ở cho phải phép thế là tốt. Tsitsikôp nói xong thì
vừa lên đến buồng. Đi qua gian ngoài, y nhíu lỗ mũi lại và bảo Pêtruska:
- Mày mở cửa sổ ra một tí chứ!
- Con mở ra cả rồi đấy chứ! Pêtruska trâng tráo cãi lại.
Chủ biết là tớ nói dối nhưng chẳng nói gì thêm. Cuộc lữ hành làm y mệt
nhoài. Y ăn tối một miếng lợn sữa rồi cởi quần áo, chui vào chăn và tức
khắc đánh một giấc say, giấc ngủ tuyệt diệu, đặc hữu của những kẻ phù
sinh sung sướng không hề biết rệp đốt, bệnh lòi dom {

Chính Gôgôn bị

bệnh ấy

} và trí thông minh thái quá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.