NHỮNG LINH HỒN CHẾT - Trang 148

- Không có một văn khế nào làm ở đây cả, ông lão ngước mắt lên, nói dằn
từng tiếng.
- Vậy thì ở đâu ạ?
- Ở phòng văn khế.
- Thế phòng ấy ở đâu?
- Hỏi ông Ivan Anôtôvits.
- Nhưng ông Ivan Anôtôvits ở đâu?
Lão già chỉ góc phòng đối diện. Tsitsikôp và Manilôp đi về phía Ivan
Anôtôvits; trông thấy họ đến, hắn liếc trộm một cái rồi vội vàng tiếp tục
viết.

Tsitsikôp nghiêng mình hỏi: - Xin lỗi; có phải đây là phòng văn khế?
Ivan Anôtôvits làm bộ không nghe thấy và biến mất trong đống giấy tờ.
Bọn thanh niên lếu láo chỉ mất thì giờ tán nhảm, có ra cái quái gì! Ivan
Anôtôvits, con người chín chắn, đã quá tứ tuần; bộ tóc ông đen rậm, phần
giữa mặt ông nhô ra làm thành một cái miệng hũ, như người ta thường nói
một cách thông tục.
- Xin lỗi đã làm phiền ngài, Tsitsikôp lại nói; đây có phải là phòng văn khế
không ạ?
- Phải, Ivan Anôtôvits trả lời, vừa nói vừa giơ cái miệng hũ lên rồi lại cúi
gầm ngay xuống đống giấy tờ.
- Chúng tôi đến đây vì việc này: tôi có mua một số nông dân của mấy trang
chủ trong quận để đưa đi lập ấp; văn tự đã làm xong, chỉ còn nhận thực.
- Người bán có cả đây không?
- Mấy người thôi; những người khác có làm giấy ủy quyền.
- Có mang theo đơn thỉnh nguyện không?
- Có. Tôi có việc gấp… tôi mong… nói tóm lại là nội hôm nay có thể xong
việc được không ạ?
- Hôm nay cơ à!... Không thể được, Ivan Anôtôvits nói. Trước hết phải điều
tra xem có trường hợp cấm chế không đã.
- Tôi quen thân với Ivan Grigôiêvits, quan chánh án, chắc có thể làm gấp
lên được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.